
ck im lặng chờ đợi.
“Đám cưới này rất quan trọng đối với em, em không thể tin anh lại có thể nghi ngờ em. Jack, những giọt nước mắt đó là thật, không hề giả vờ một chút nào cả.”
Anh chờ đợi thêm chút nữa, cuối cùng thì cô cũng sẽ nói ra thôi. Chắc chắn là thế.
Cameron phải quay đi bởi sức nặng của cái lườm từ anh. “Thôi được. Một vài giọt là thật.” Cô nhìn anh bực bội. “Anh rất giỏi khi nhận ra điều đó.”
Anh nhe răng. “Anh biết” anh cầm ly rượu lên và đưa cho cô. Cô theo anh xuống phòng và nhìn thấy đống đồ ăn trên bàn.
“Sao em không ngồi xuống đi trong khi chờ anh chuẩn bị mọi thứ?” Jack nói. “Anh không muốn thấy em tự làm mình kiệt sức trong tình trạng tâm lý bất ổn này.”
Cameron lặng lẽ quan sát khi Jack lấy những chiếc hộp bằng bìa cứng màu trắng ra khỏi túi và đặt chúng lên bàn trước mặt cô. Cô nhìn lên khi anh dừng lại.
“Có vẻ là khá nhiều... thì phải.” Jack nói.
Cameron cười phá lên. “Chà chà, anh hẳn rất biết cách tận dụng triệt để mọi thứ vì một cô gái.” Cô lấy một đôi đũa và cái hộp gần mình nhất, không tỏ chút gì phiền lòng về sự thiếu thẩm mĩ trong cách trình bày các món ăn.
Thoạt đầu, họ thảo luận về việc điều tra vụ án Robards trong khi ăn. Sau đó, khi họ bắt đầu dọn dẹp, Cameron lái cuộc nói chuyện sang chủ đề về khoảng thời gian ba năm anh ở Nebraska – điều mà trước đó vốn là chủ đề kiêng kị đối với họ. Ý thức được khả năng thoái trào của cuộc trò chuyện, Jack quyết định kể cho cô nghe về nhiệm vụ cuối cùng của anh ở đó – tóm một kẻ cướp nhà băng mà các báo đài địa phương đã gọi hắn với cái tên “Kẻ cướp thích khoe mông”, bởi sở thích để lại vết in bằng vaseline ở phần mông của hắn trên cửa sổ gần những cây ATM mà hắn trộm vào buổi tối.
Cameron cố gắng nhịn cười khi cô ném đi chiếc hộp các tông đã ăn hết. Cô đã thất bại thảm hại. “Em xin lỗi. Em chắc rằng đó là một vụ án rất quan trọng với anh. Làm thế nào anh bắt được hắn vậy?” Cô cười ngặt nghẽo. “Anh có bắtcác kẻ tình nghi cởi quần và xếp hàng không?”
“Ha ha...” Jack vừa cười vừa với tay ra lấy những thứ còn lại để cho vào thùng rác. “Không, bọn anh bắt được hắn bởi hắn đã bôi vaseline lên mông để lại dấu vân tay. Bọn anh đã tìm được dấu vân tay khớp với hắn rồi biết được hắn đã ở tù trước đó vì tội danh cướp một cửa hàng tạp hoá.”
“Giá mà em được xem anh bắt hắn.” Cameron nói, dựa lưng vào bàn và nhấp một ngụm rượu.
“Đó là một điểm sáng trong sự nghiệp của anh.” Jack nói một cách cụt lủn trong khi cất chỗ đồ ăn còn lại vào tủ lạnh. Anh đóng cửa tủ và đột nhìn thấy cô đang nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có chuyện gì vậy?” Jack hỏi.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cameron nói. “Về những gì xảy ra ba năm trước... Em không phải người đã khiến anh phải chuyển tới Nebraska.”
Jack đưa tay lên che miệng khi nghe thấy thế. “Chúng ta hãy nói chuyện!” Jack đi tới đi lui trong phòng trong khi Cameron nói.
Cameron bắt đầu với vụ Martino vì nghĩ rằng có lẽ cô nên kể lại từ đầu. Cô nói với anh về quyết định không khởi tố củaSilas, và chỉ thị của ông ta về việc cô không được nói với FBI hay bất kì ai khác về quyết định đó.
“Thời điểm đó, em chỉ là một người mới trong văn phòng, em không muốn phá hỏng mọi chuyện.” Cameron nói. “Vẫn là cuộc nói chuyện ấy nhưng nếu vào thời điểm này thì mọi chuyện sẽ khác rất nhiều.”
Rồi Cameron kể cho anh những chuyện khác, cố gắng của Silas để làm cho anh bị sa thải, người liên lạc của cô ở Bộ Tư pháp, cuộc gặp gỡ của cô với Davis để báo cho ông biết tình hình, thậm chí là cả cách cô trả lời Davis khi ông ta hỏi tại sao cô lại muốn giúp Jack.
“Việc anh bị luân chuyển tới Nebaraska không phải là một kết cục hay, em biết điều đó, nhưng còn tốt hơn khi anh hoàn toàn bị loại ra khỏi công việc này.” Cameron nói. “Đó là điều tốt nhất em có thể làm trong tình huống đó.”
Khi cô nói xong, Jack không nói gì. Một lát trôi qua và… Anh vẫn im lặng, không nói gì. Anh nhìn cô chăm chú rồi bước về phía cô.
Cameron gồng mình trong tư thế sẵn sàng. Với ánh mắt như thế, anh hoặc là sẽ giết cô hoặc sẽ… hôn cô. Một nụ hôn nóng bỏng, lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đầy khao khát. Khi anh rời khỏi cô, cả hai đều cảm thấy như nghẹt thở.
“Sao em không nói với anh điều này cách đây ba năm, trước khi anh rời đi?” Jack hỏi.
“Anh nói với ba mươi triệu người rằng em là người ngu xuẩn. Thật khôi hài, việc đó khiến một cô gái không còn hứng thú gì để trò chuyện một cách nghiêm túc.”
Anh cười. “Đúng thế. Vậy bây giờ, chúng ta thế nào nhỉ?”
“Em nghĩ chúng ta nên thảo luận về những quy tắc cho hoàn cảnh bây giờ. Anh sống trong ngôi nhà này cùng em.”
“Đúng rồi, những ranh giới. Ý hay đấy!” Anh luồn tay vào trong tóc và đứng tựa vào bàn rượu, ngay cạnh Cameron. “Anh nghĩ điều đầu tiên cần thống nhất là em sẽ không chạy lăng xăng với áo phông bó người và quần tập yoga.”
“Tốt thôi. Em sẽ không làm thế nữa ngay khi anh cạo râu.”
Jack vuốt cằm mình và cười lớn. “Vậy em thích râu lởm chởm hả?”
Gì chứ?!
“Anh cảnh báo em không được nhìn anh như thế nhé!”
Cameron có thể cảm nhận được ngọn lửa cháy