XtGem Forum catalog
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326713

Bình chọn: 8.00/10/671 lượt.


Hắn tựa hồ quyết định chủ ý không buông tha cho ta.

Vậy còn Mị?

Hắn sẽ lựa chọn như thế nào?

Ta ngừng thở, cùng đợi sự lựa chọn của hắn, trong lòng nhưng lại ẩn ẩn sinh ra mấy phần chờ đợi.

Có lẽ giờ phút này, Mị là hy vọng duy nhất của ta.

Mà ta cũng chỉ có thể như một cây lục bình trôi dạt bờ muốn tìm một bến đậu, gắt gao bắt lấy hắn.

Rất lâu sau, như là trải qua một thế kỷ, Mị rốt cục mở miệng nói: “Vậy coi như chưa bao giờ từng quen biết ta đi.”

Một lời đã nói ra, Dạ Khuynh Thành sắc mặt lại khó coi thêm vài phần, mà ta cũng là thật sâu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ca, huynh cho dù bắt được nàng cũng vô dụng.” Khi nói

chuyện, Mị kéo tay của ta lên, làm cho vết sẹo thật dài kia hiện ra cho

Dạ Khuynh Thành nhìn thấy.

Mà cánh tay kia của hắn cũng giơ cao lên, một vết sẹo dài giống vết sẹo của vắt ngang giữa lòng bàn tay của hắn.

Dạ Khuynh Thành không tự chủ được lui ra phía sau mấy bước, không thể tin nói: “Mị, ngươi thế nhưng cùng nàng hoán đổi máu sao?”

“Đúng vậy.” Mị trên mặt là lạnh lùng giống như trước, tựa hồ vĩnh viễn đều là một người vô tâm vô phế như vậy

“Mị…” một tiếng gọi kia của Dạ Khuynh Thành, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi “Ngươi vì sao lại giúp nàng?”

Mị không có trả lời, lại đột nhiên lao thẳng về phía Dạ

Khuynh Thành, chỉ còn lại một câu thản nhiên phiêu tán ở trong không

trung “Nữ nhân, đi mau, không cần quay đầu lại, từ nay về sau coi như

chưa bao giờ gặp qua chúng ta. Nếu… Có thể quên liền quên đi.”

Mị gắt gao ôm lấy Dạ Khuynh Thành, mà ta chung quy là nhanh bước về phía trước mà đi.

Ở khoảnh khắc sát bên người bọn họ mà qua, ta tựa hồ nhìn

thấy trong ánh mắt của Mị ngưng tụ một loại cảm xúc phức tạp mà ta nhìn

không hiểu.

Trong lòng đầy rối loạn, ta chỉ biết là không ngừng mà đi về phía trước.

Sau lưng truyền đến tiếng rống giận của Dạ Khuynh Thành, nhưng là ta lại nghe không rõ hắn rốt cuộc đã nói cái gì.

Sau đó là thanh âm đao kiếm chạm nhau, leng keng hữu lực.

Không cần quay đầu lại… Không cần quay đầu lại…

Thanh âm của Mị luôn luôn vang ở bên tai ta, nhưng là ta lại nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Chính là trong nháy mắt quay đầu lại, ta liền hối hận.

Mị ở trước mắt của ta, thẳng tắp ngã xuống vách núi, mà ta lại ngay cả một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn.

Không hiểu tại sao ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác đau

đớn, rõ ràng nên cao hứng, nhưng là lại cảm thấy như hư không, giống như vừa mất đi một cái gì trọng yếu vậy

Ta là hận Mị, vẫn hận, mặc dù đã biết rõ chân tướng, vẫn là

hận, nhưng là thật sự đợi cho đến giờ phút này, trong lòng lại như vậy

phức tạp, giống như một người luôn dùng sự thống hận để sinh tồn, đột

nhiên trong lúc đó mất đi lý do để hận, có cảm giác như là cả thế giới

này đã sụp đổ.

Đó là một loại cảm giác ngay cả ta đều không thể nói rõ nên

lời, rõ ràng không nghĩ muốn như vậy, nhưng lại giống như ngọn núi sập

xuống không thể chống đỡ nổi.

Hắn như vậy đối với ta, sau đó lại cứu ta, ta nói cho chính

mình, có lẽ chúng ta trong lúc đó ân oán có thể xóa bỏ, nhưng là giờ

phút này hắn lại vì ta mà chết, còn tại trước mắt của ta thẳng tắp rơi

xuống vách núi.

Như vậy ta là thiếu nợ hắn một mạng sao?

Hắn nói ta không được quay đầu lại, có phải hay không hắn biết chính mình đánh không lại Dạ Khuynh Thành?

Hắn muốn cho ta quên mọi việc, nhưng là sau khi ta nhìn thấy hết thảy, lại như thế nào có thể quên được tất cả đây?

“Mị Mị…” Tựa hồ là cố gắng thật lâu, một đạo thanh âm gần như khàn khàn mới từ trong miệng của ta tràn ra.

Không phải như trước kia trêu đùa, cũng không phải vì che dấu hận ý của chính mình mà cố ý ngụy trang, chính là giọng nói chân thật

nhất gọi hắn, nhưng là hắn cũng rốt cuộc cũng không thể nào nghe được

nữa rồi.

Hắn đã chết… Đã chết…

Xung quanh ta thế giới như ngừng quay, đó là ngay cả chạy

trốn cũng đã quên, đó là Dạ Khuynh Thành đi bước một đến gần cũng không

hề hay biết.

Cho đến… Cho đến khi hắn đem chủy thủ lạnh như băng để ở trên cổ ta, ta mới mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt

Nhưng là ta lại như thế nào cũng thấy không rõ khuôn mặt của

hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn trầm thấp nói: “Liễu Lăng, thật xin lỗi,

chính là ngươi đã biết được quá nhiều, cho nên … ngươi không thể không

chết.”

Không thể không chết… Không thể không chết…

Trong đầu ta không ngừng vang lên câu nói đó của Dạ Khuynh

Thành, lại đột nhiên trong lúc đó giơ lên một chút tươi cười gần như tàn nhẫn “Dạ Khuynh Thành, sẽ có một ngày, ngươi sẽ mất tất cả”

Mọi việc của ngày xưa, theo trong lòng ta chậm rãi thoát phá, nay chúng ta tựa như hai người xa lạ, mắt lạnh nhìn nhau, nói với nhau

những lời hung ác.

Ta không cần hắn xin lỗi mình, ta cũng không thể nào chấp nhận được lời xin lỗi của hắn.

Chính là từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ.

Nếu như ta còn có thể sống, nếu như chúng ta có thể gặp lại nhau, như vậy ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đúng vậy, ta không phải là một người thiện lương

Mặc dù là công cụ, cũng có một ngày phải phản kháng.

Chậm rãi n