
sẽ ngã ngay xuống vực sâu vạn trượng.
Ánh trăng như trước tĩnh lặng mà nhu hòa, chính là sắc mặt Mị lại càng ngày càng tái nhợt, so với vừa rồi lại càng nhợt nhạt vài
phần, ngay cả trên trán đều chảy ra một tầng mồ hôi.
Ta biết hắn nhất định là vì vừa rồi hoán đổi máu cho ta, mà
tiêu hao rất nhiều thể lực, đáy lòng mỗi một chỗ đều bắt đầu trở nên ấm
áp.
Tay vô thức xoa hai má hắn, mang theo vài phần thương tiếc,
mà con ngươi sâu thẳm kia của Mị cũng nhìn phía ta, đợi đến lúc phản
ứng được, cũng không khỏi ngẩn ra.
Ta đột nhiên rút tay về, xấu hổ quay đầu “Mị, giải ngọc lộ tin sương cho ta, ta có thể tự mình đi.”
Giờ phút này, ta tất nhiên sẽ không quay lại chịu chết.
Thật đáng nực cười,vốn nghĩ rằng có thể hiểu được tất cả, lại không ngờ sau đó vẫn còn có âm mưu, ta lại sao lại ngây ngốc vì người
khác mà hy sinh chính mình.
Từ nay về sau, ta sẽ chỉ vì chính mình mà sống.
Trầm mặc một hồi, Mị mới từ trong lòng lấy ra dược, cho vào miệng ta, một mùi thơm ngát tức thì ở đầu lưỡi tan ra.
Cũng là mùi thơm ngát, nhưng một loại là độc dược, mà một loại khác là giải dược.
Thân thể vốn vô lực chậm rãi khôi phục khí lực, vì thế ta liền rời khỏi lòng Mị, theo sau hắn hướng dưới núi đi xuống.
Núi Phượng Hoàng địa thế hiểm yếu, thực ít có người có thể
lên đến lưng chừng núi, mà giờ phút này chúng ta bắt đầu từ giữa sườn
núi đi xuống, mỗi một bước đều đi cực kì cẩn thận.
Ta cũng biết, Mị nếu không phải vì giúp ta hoán đổi máu, độ
cao này làm sao làm khó được hắn, không biết vì sao giờ phút này trong
đầu ta tất cả đều là hình ảnh của Mị.
Lời hắn từng nói, chuyện hắn từng làm, không thể lý giải nổi, có mờ mịt, cũng có một loại thản nhiên thoải mái.
Đêm thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có vài phần quỷ dị, gió núi gào thét bên người chúng ta, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Chúng ta đều không nói gì với nhau, giờ phút này ta dường như sớm đã quên lúc trước chính mình là như thế nào để tiêu khiển mà đùa
giỡn với Mị, trong nháy mắt dĩ vãng hết thảy đều coi như hoa trong
gương, trăng trong nước thoát phá, càng ngày càng mơ hồ, giật mình thậm
chí nghĩ rằng chính mình chẳng qua là làm một giấc mộng, mà nay chẳng
qua là tỉnh mộng mà thôi.
Ta không biết đã đi bao lâu, chỉ biết là dọc theo đường đi
chúng ta không hề nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đi tới, tựa như hai
người xa lạ chưa bao giờ quen biết nhau.
“Liễu Lăng, ngươi thật sự không nhớ chút gì chuyện trước kia sao?” Rồi đột nhiên trong lúc đó, Mị lên tiếng hỏi.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng người phía trước, có chút mờ mịt.
Dừng một hồi lâu, ta mới nhẹ nhàng mà nói: “Đúng, không nhớ được.”
Mị không nói nữa, chính là ta lại cảm thấy từ bóng dáng hắn dường như tản ra một loại tịch liêu thật sâu.
Trong lòng ngẩn ra, lại không biết cảm giác phức tạp này rốt cuộc là cái gì?
Mị vì sao phải hỏi quá khứ của ta?
Hắn đã sớm quen biết ta sao?
Ý tưởng vừa nảy ra đã bị ta gạt đi.
Nếu Mị đã sớm quen biết ta, làm sao có thể đối với ta như vậy?
Một chút hoảng hốt, ngàn vạn suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, không thể nghĩ thấu đáo, cũng không thể nói rõ ràng.
“Mị, ngươi làm ta rất thất vọng rồi.” Một đạo thanh âm hỗn
loạn theo tiếng gió truyền đến, ta nhưng lại không tự chủ được rùng mình một cái.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Dạ Khuynh Thành đứng ở cách đó không xa, như trước áo trắng nhanh nhẹn, nhưng là cũng thật xa cách.
Từng nghĩ đến đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời của
mình, kết quả lại cũng là người trăm phương ngàn kế muốn giết chết chính mình, mối tình này ta có thể kham nổi hay không?
Biết bị hắn lợi dụng, ta chỉ còn có thể tự an ủi chính bản
thân mình, nói cho chính mình hắn là vì nghiệp lớn, mà nay ta tựa hồ
ngay cả lý do lừa mình dối người cũng không có, chỉ có thể tùy ý để cho
tâm của chính mình bị hung hăng đâm nhói đau, sau đó sụp đổ, đau triệt
nội tâm.
Một người hết mực si tình, nhưng đồng dạng cũng lại là một người hết mực vô tình.
Cơ Lưu Tiêu như thế, Dạ Khuynh Thành cũng như thế.
Bọn họ đối với Phượng Loan quá mức si tình, đối với người khác lại quá mức vô tình.
Mà ta từ đầu tới cuối đều chỉ là một công cụ.
Đúng vậy, chỉ là một công cụ, không hơn.
Ta rất muốn cười to, nhưng là kết quả lại chính là chỉ hờ
hững nhìn Dạ Khuynh Thành, tựa hồ chính mình không bị ảnh hưởng một chút nào.
Chỉ là chúng ta khả năng đều hiểu được, ta bất quá chỉ là đang làm ra bộ kiên cường mà thôi.
“Ca, ta sẽ tạo ra giải dược túy sinh mộng tử .” Mị vẫn nói
một câu như lúc trước, nhưng là động tác vô ý thức che chở ta trong lúc
đó của hắn, làm cho tâm của ta vốn lạnh thấu, nay lại nảy lên một vài
tia ấm áp.
“Ta nói rồi, ta chờ không được.” Dạ Khuynh Thành mâu quang
dưới ánh trăng nhuộm dần một mảnh lạnh như băng “Mị, lại cho ngươi thêm
một lựa chọn nữa, ngươi chọn ta hay vẫn là chọn nàng? Chỉ cần ngươi quay đầu, ta có thể coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Nếu ngươi vẫn lựa
chọn nàng, như vậy ta coi như chưa từng có một người đệ đệ là ngươi.”
Dạ Khuynh Thành hiển nhiên là thông qua lối đi tắt, mới đuổi theo chúng ta.