
g kềm chế được
của tà vương.
“Đúng, Tiểu Nhiễm là nữ nhi của quả nhân, là nữ nhi duy nhất của quả nhân.” Cơ Vô Nhai trong ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa, giống như
ngày thường nhìn ta như vậy.
Ta hiện tại biết đó là sự sủng ái chân chính, là một người phụ thân sủng ái nữ nhi.
“Phụ vương, vì sao con phải bảo hộ nàng? Chính người không được sao? Hoặc là một người khác cũng không được sao?” Cơ Lưu Tiêu khóe môi khẽ
nhếch, cười trêu tức nói: “Tuy nói là muội muội của con, nhưng là phụ
vương người không sợ con động đến nàng sao? Phụ vương người có biết, đối với nữ nhân, con hướng đến ai đến cũng không cự tuyệt, nếu nàng câu dẫn con, con sợ con không có định lực tốt như vậy để cự tuyệt.”
Yêu nghiệt chết tiệt …
Thế nhưng đến giờ phút này, hắn đều cho là ta muốn câu dẫn hắn.
Ta không khỏi thấp giọng nguyền rủa.
Tuy rằng ẩn ẩn đoán được dụng ý của Cơ Vô Nhai, nhưng là gả cho hắn, ta thật đúng là không muốn, huống chi hắn tựa hồ cũng không muốn kết
hôn với ta.
Nếu không phải giờ phút này ta không thể bại lộ hành tung, ta sớm đã hô to không chấp nhận.
“Lục nhi.” Cơ Vô Nhai trầm giọng nói: “Phụ vương hiểu rõ con, con có chừng mực, quả nhân tin tưởng con sẽ không an phận chi tưởng (*) đối
với Tiểu Nhiễm. Về phần vì sao chọn con, bởi vì con đủ nhẫn tâm.” (*có nghĩa là nghĩ đến những việc không thể làm ra được, trong câu này thì có nghĩa là làm ra việc loạn luân ý )
“Phụ vương, người đây là đang khen ngợi nhi thần, hay là đang hạ thấp
nhi thần? ” Cơ Lưu Tiêu như trước đang cười, nhưng là ánh mắt kia lại
thủy chung thâm thúy không thể nhìn thấu.
“Đông tà tây độc, Đông Hải tà vương, là chiến binh thiện chiến nhất, là Tu La trên chiến trường làm người ta nghe tin đã sợ mất mật. Lục
nhi,con chẳng lẽ còn không biết năng lực của chính mình sao? Bên trong
Đông Hải quốc này, có mấy ai đối với con tâm không sinh ra e ngại đây?”
Cơ Vô Nhai liếc mắt nhìn hắn một cái, mới sâu kín nói: “Con tài năng như vậy, nên chọn con bảo hộ nàng, bởi vì con đối với địch
nhân cũng không nhân từ. Bởi vì quả nhân sủng ái, đã có người muốn giết
Tiểu Nhiễm, phụ vương bận tâm nhiều lắm, mà con nhưng không có ai có thể động đến được, cho nên phụ vương muốn con bảo hộ nàng, như thế xác định không ai sẽ làm hại được nàng. Đến lúc nào đó phụ vương sẽ hướng mọi
người thẳng thắn nói ra tất cả.” “Phụ vương, nói thực ra người mới là một lão hồ ly giảo hoạt.” Cơ
Lưu Tiêu nhếch môi, cười đến xinh đẹp “Nhưng là người thiên tính vạn
tính vẫn là không tính ra được, lúc trước người sủng ái Thủy Bất Nhàn,
làm cho chúng con có đối tượng để tranh đoạt, thế cho nên tất cả mọi
người đều truyền tai nhau rằng Bất Nhàn chỉ trợ giúp vua tiếp theo của
Đông Hải quốc. Nhưng là người lại không nghĩ rằng, tiếp tục làm như thế
là đang đưa nữ nhi của người tới họa sát thân.”
Cơ Lưu Tiêu tạm dừng một chút, lại cười nói: “Phụ vương, giờ phút
này người đem Hạ Nguyệt Nhiễm gả cho con, chẳng phải là làm cho tất cả
mọi người đều quay lại nhìn về phía con sao? Con vì sao phải đáp ứng?”
Thì ra cảm giác của ta là đúng, Cơ Vô Nhai xác thực không phải vô
hại như biểu hiện ở mặt ngoài, bằng không hắn lúc trước làm sao có thể
ngồi trên vương vị Vương thượng được.
Nghe được Cơ Lưu Tiêu cự tuyệt, ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không biết vì sao, ta đối với hắn luôn không một chút hảo cảm nào.
Có lẽ có liên quan đến hoa tâm của hắn đi. (hoa tâm: luôn trêu hoa, nghẹo nguyệt không thật lòng với bất kì ai)
“Lục nhi, phụ vương đáp ứng con, chờ lúc phụ vương thoái vị, con sẽ là
người ngồi trên ghế vương vị ngày.” Cơ Vô Nhai trong ánh mắt xẹt qua một tia tức giận, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.
Rồi sau đó hắn lại biểu lộ sự ôn hòa của ngày thường, giống như một phụ thân hiền lành, ôn nhu nhìn Cơ Lưu Tiêu.
Gió chợt nổi lên, xa xa tiếng trống tập trận nổi lên, phát ra tiếng
vang rất nhỏ, đánh vỡ một màn nhìn như hài hòa, nhưng thật ra lại là
hình ảnh ba đào gợn sóng. ( ba đào:Chìm nổi gian truân, ý là nhìn như hài hòa, nhưung thực chất bên trong đang có gợn sóng nổi lên )
Cơ Lưu Tiêu đột nhiên cười ha hả, nhất cử nhất động kia trong lúc đó vẫn như cũ dấu không được tà khí yêu mị, mê hoặc người, “Phụ vương, nhi
thần khi nào nói qua nhi thần muốn vương vị này? Nhi thần a~, chỉ cầu mỹ nữ thiên hạ ngồi bên cạnh liền cảm thấy là tốt lắm rồi.”
Này, Cơ Lưu Tiêu thật sự không cần vương vị sao?
Ta xem chưa chắc là như thế, có lẽ bất quá là một loại phương pháp che dấu mình của hắn.
Ở bên trong hoàng thất, mặc dù là phụ tử, huynh đệ, tất cả bọn họ cũng sẽ không thể để lộ ra diện mạo chân thật của chính mình.
“Lục nhi, con không cần vương vị sao?” Cơ Vô Nhai hiển nhiên thực ngoài ý muốn.
“Đúng. Con chỉ làm tà vương của con. Chỉ cần không ai động tới con,
ai trở thành vương thượng tiếp theo của Đông Hải đều cùng con không có
quan hệ gì.” Cơ Lưu Tiêu vẻ mặt như chuyện không liên quan gì đến mình.
Chính là ta biết hắn đang nói dối, bằng không khi ở bên trong vườn hoa hải đường, hắn sẽ không làm như vậy.
“Lục nhi, vậy coi như phụ vương cầu xin con, xi