
ng, quả nhiên là
khuôn mặt có thể lừa gạt được thế nhân.
Đối với Tô Nương, hắn luôn biểu hiện sự làm nũng, mà Tô Nương cũng tựa hồ cũng thực thích hắn ỷ lại vào nàng, cũng đúng thôi, mặc kệ là đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trưởng bối luôn đem tiểu bối trở thành
đứa nhỏ mà đối đãi.
Tô mama ngừng tay, Mị tự nhiên cũng đã đi tới chỗ chúng ta.
“Mama, chúng ta trước về phủ rồi nói sau” Cơ Lưu Hiên mở
miệng, mà Mị lại tiếp lời nói “Ta cùng Liễu Lăng còn có việc, không thể
bồi Thánh Vương gia trở về.”
“Tiểu Ninh, ngươi là nghĩa đệ của Tiểu Vũ, tính ra cũng phải
gọi ta một tiếng thúc thúc, lúc này đây, Tiểu Vũ muốn ta hỗ trợ mang về
cho nó một vị cô nương. Ta lại không nghĩ rằng sẽ là Liễu Lăng.” Hắn
dừng một chút, nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Nếu là Liễu Lăng, ta tự
nhiên sẽ không để cho nàng bị thương tổn, cho nên ngươi không cần phải
gấp gáp đem nàng tống ra khỏi thành.”
Tiểu Ninh? Tiểu Vũ?
Chẳng lẽ nói Lâu Điện Ngọc là cháu hắn?
Ta như thế nào lại cảm thấy có loại cảm giác là lạ, tưởng
tượng hình ảnh vẻ mặt Lâu Điện Ngọc cung kính gọi hắn là thúc thúc, liền cảm thấy thập phần quái dị, hắn thoạt nhìn căn bản chỉ giống như một
thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi.
“Thánh Vương gia, ngươi đã biết được tất cả mọi chuyện, như
vậy Ngọc Ninh cũng không thể nói gì hơn.” Mị lạnh lùng thốt lên, cung
kính lại xa cách.
***********
Xem ra vừa rồi người ở hầu phủ đã sớm thông tri cho Lâu Điện Ngọc.
Chúng ta một đường về tới phủ Hầu gia, đã thấy Lâu Điện Ngọc sớm chờ ở bên kia.
Hắn đầu tiên là cung kính nhỏ giọng nói “Vương thúc” sau đó
ngược lại nhìn phía Mị nói: “Ngọc Ninh, ngươi…” trên gương mặt rõ ràng
mang theo mấy phần thất vọng.
“Vương thượng, Ngọc Ninh biết sai rồi” Mị thản nhiên nhận sai, không vì mình mà biện minh một câu nào.
“Tiểu Vũ, nếu là chuyện xưa của Tây Việt quốc, ta tuyệt đối
sẽ không can thiệp vào. Nhưng nếu là về chuyện có liên quan đến Liễu
Lăng, đó là ta bức chiến hậu phải làm như vậy.” Cơ Lưu Hiên nhưng lại
đem tất cả chức trách đặt ở trên người mình.
“Vương thúc, vì cái gì?” Lâu Điện Ngọc kinh ngạc hỏi.
Cơ Lưu Hiên cũng là một phen kéo ta qua, vươn tay ôm lấy eo
ta, ái muội nói: “Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, tự nhiên cũng là
thẩm thẩm của ngươi, ta có thể cho ngươi cùng nàng phát sinh quan hệ
sao?”.
Nghe hắn nói như vậy, Lâu Điện Ngọc không khỏi lùi lại phía sau mấy bước.
Mà Mị lại cái gì cũng chưa nói, trong ánh mắt vẫn là sự bình tĩnh như trước.
“Nhưng là triền miên lại là một loại độc khó giải, Vương thúc người…” Lâu Điện Ngọc thử tính hỏi.
“Độc triền miên là do ta hạ, ngươi cảm thấy nên cần ngươi giải hay sao?” Cơ Lưu Hiên vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Lâu Điện Ngọc.
Ta không biết Cơ Lưu Hiên muốn làm cái gì, chính là giờ phút này nhưng cũng nên thuận theo ý hắn.
Vì thế cười nói với Lâu Điện Ngọc: “Tiểu Vũ a, thẩm thẩm
không phải như ngươi đã nói là không cần giải triền miên, ngươi như thế
nào chính là không tin?” Nhìn bộ dáng muốn bùng nổ lại cực lực ẩn nhẫn
của vua một nước, xác thực chính là niềm vui nhất.
Lâu Điện Ngọc tựa hồ thực kính trọng Cơ Lưu Hiên, cũng có thể là mang theo vài phần ý sợ hãi.
Xem ra địa vị của Cơ Lưu Hiên ở Tây Việt quốc rất cao.
“Vương thúc, chất nhi hiểu được.” Lâu Điện Ngọc nhìn ta liếc
mắt một cái. Chung quy cũng chỉ có thể là cung kính nói với Cơ Lưu Hiên
như vậy.
Cơ Lưu Hiên vừa lòng gật đầu, thật rất giống bộ dáng của một người làm thúc thúc.
Chính là độ tuổi này…
Xem ra mẫu phi của Cơ Lưu Hiên ở cùng thế hệ trung là ít nhất.
“Tiểu Vũ, nếu vậy Vương thúc về phủ trước.” Cơ Lưu Hiên như trước ôm lấy ta, cực lực biểu thị công khai quyền sở hữu.
Mà ta cũng vậy, mềm mại phối hợp với hắn, dù sao ta cũng không muốn Mị bởi vì ta mà bị Lâu Điện Ngọc hoài nghi cái gì.
“Chất nhi cung đưa Vương thúc.” biểu tình cung kính kia của Lâu Điện Ngọc, tựa hồ đã sớm theo thói quen.
Cơ Lưu Hiên nói khẽ với ta: “Trước theo ta trở về đã.”
Ta gật đầu đáp nhẹ “Ừm.”
Chúng ta xoay người rời đi, thời điểm rời đi ta lại nhịn
không được quay đầu lại, vụng trộm liếc Mị một cái, đã thấy hắn vẫn như
cũ không có phản ứng gì, rất giống như đang tức giận.
Chính là việc xảy ra cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể kệ hắn tức giận mà thôi.
Vì thế ngay sau đó, ta đem ánh mắt không dấu vết chuyển qua
trên người Lâu Điện Ngọc, cười đến phá lệ ngọt ngào “Tiểu Vũ a! Nếu
ngươi có thể tìm được danh dược Lộ xuân, ta là có thể giúp ngươi giải
đau khổ.”
Ta vì lộ xuân mới tới Ninh Việt thành, giờ phút này nếu có người có thể sai phái, ta cũng tự nhiên mừng rỡ thanh nhàn.
Cũng không chờ hắn trả lời, ta liền quay đầu, theo Cơ Lưu
Hiên ly khai hầu phủ, bởi vì ta biết hắn nhất định sẽ có biện pháp lấy
được lộ xuân.
Rất nhiều việc, có lẽ chỉ có Cơ Lưu Hiên mới có thể nói cho ta biết.
Xuân Vũ tiểu viện, một tiểu trúc xinh đẹp như tên của nó vậy, mang theo vài phần nhẹ nhàng, vài phần phiêu dật.
Trong rừng trúc xanh mướt, hiện lên một tiểu trúc lịch sự tao nhã, tựa như tên Xuân Vũ tiểu viện của nó vậy, bên trong thanh nhã,
lịch sự, mang theo vài