
chuyển số vàng bạc trong căn nhà nát về đó, rồi lấy vợ, mở cửa hàng
đàng hoàng, mở tiệm bán tương, tiệm bán dầu, tiệm bán rượu, rồi trở thành nhà
buôn lớn trong vùng. Mọi người đều cho là hắn biết cách kinh doanh, đổi cách
nhìn với hắn, không gọi hắn là Cùng Giả Nhi nữa mà gọi là Giả Viên ngoại.
Giả
Viên ngoại tuy càng ngày càng buôn bán lớn, song không có được mụn con nào, gia
tài như vậy mà không có người thừa kế, vì vậy mà buồn bã chán nản. Sau mới bàn
với vợ rằng nếu có đứa con trai nhà nào tốt lành thì mua lấy một đứa cũng được.
Được vợ đồng ý, Giả Viên ngoại bèn nhờ người quản gia là Trần Đức Phủ đi lo
chuyện đó. Trần Đức Phủ lại đi nhờ những người làm công ở các cửa hàng khác.
Lại
nói Chu Tú Tài đem vợ con lên kinh ứng thí, do vận khí không may nên thi trượt,
khi trở về nhà, nhìn thấy gia tài sạch không, buồn bực quá bèn bán luôn cái
nhà, đưa nhau đến nhà bà con ở Lạc Dương. Thế nhưng lại không may nữa, nhà bà
con ở Lạc Dương đã dọn đi nơi khác từ lâu. Không làm sao được, chàng ta lại
phải mang vợ con quay về Tào Nam.
Lúc
này đang lúc mùa đông giá rét, cả nhà không có lấy một đồng xu, chẳng nơi sinh
sống, chỉ đành đi lang thang nơi đường phố ngõ xóm. Một hôm, tuyết rơi rất
nhiều, ba vợ chồng con cái thật sự không chịu nổi, bèn vào một quán rượu để
tránh tuyết. Quán rượu này là của Giả nhân. Tiểu nhị trong quán này thấy khách
vào bèn bưng rượu tới. Chu Tú Tài lắc đầu thở dài nói: “Tôi làm gì có tiền mà
uống rượu!”. Rồi kể cho tiểu nhị nghe thân thế cảnh ngộ của mình. Tiểu nhị nhìn
thấy con trai của chàng ta chừng năm, sáu tuổi, trông trắng trẻo ngoan ngoãn,
liền nhớ đến lời dặn của Trần Đức Phủ, mới dạm hỏi rằng: “Các người có chịu bán
đứa trẻ này không?”. Làm cha làm mẹ ai lại nỡ đem ruột thịt của mình mà cho
người khác, nhưng Chu Tú Tài nghĩ đi rồi nghĩ lại, nếu như thằng bé gặp được
một nhà tốt lành thì chẳng hơn là sống đói rét với mình ư?
Tiểu
nhị mới nói chuyện ông Viên Ngoại giàu có nhất vùng này muốn có một đứa con,
nếu đem Trường Thọ cho ông ta thì đảm bảo sẽ không bị khổ. Nghe nói thế, Chu Tú
Tài bèn chấp nhận.
Tiểu
nhị nói cho Trần Đức Phủ biết, Trần Đức Phủ lập tức đem ba người tới gặp Giả
Viên ngoại.
Nhìn
thấy Trường Thọ, Giả Viên ngoại rất vừa lòng, bèn bảo vợ ôm thằng bé đưa vào
nhà trong, rồi bảo Trần Đức Phủ làm giấy chứng nhận, lập một tờ giao kèo. Trong
giao kèo qui định: Hai bên đã ký vào hợp đồng rồi thì không được thay đổi, nếu
một bên làm trái sẽ phải chịu phạt một ngàn quan tiền. Trần Đức Phủ hỏi: “Thế
thằng bé đáng bao nhiêu?” Giả Viên ngoại nói sẽ đưa tiền nhưng không nói con số
chính xác. Chu Tú Tài là người có học, không mặt nào mà đòi cụ thể là bao
nhiêu, bèn ký luôn vào giao kèo. Trường Thọ mới năm, sáu tuổi, song hình như nó
đã hiểu chuyện mua bán này, cứ ở trong nhà khóc toáng lên. Giả Viên ngoại nói
mình phải vào dỗ thằng bé rồi bỏ mặc vợ chồng Chu Tú Tài ở ngoài. Trương Thị cứ
gạt nước mắt suốt, còn Chu Tú Tài thì giục Trần Đức Phủ đi đòi lấy tiền.
Trần
Đức Phủ vào trong nhà, không ngờ Giả Viên ngoại nói: “Tôi để thằng con ông ta ở
lại nhà tôi ăn cơm, lẽ ra là ông ta phải đưa tiền cho tôi mới phải. Nhưng hiện
nay họ cùng khốn lao đao như vậy, chắc cũng chẳng đào đâu ra tiền. Thôi đuổi họ
đi đi cho xong. Nếu muốn làm ngược lại thì cứ theo bản giao kèo đã ký, phải
phạt một ngàn quan”.
Trần
Đức Phủ không ngờ Giả Viên ngoại lại lưu manh như vậy, chỉ đành lấy ra hai quan
tiền của mình đưa cho Chu Tú Tài. Biết mình đã bị lừa, Chu Tú Tài căm tức
nghiến răng nghiến lợi song cũng không làm sao được, chỉ đành cùng vợ ôm mặt
khóc mà đi.
Thấm
thoát đã qua hơn mười năm, Trường Thọ đã thành chàng trai mười bảy tuổi. Chuyện
lúc bé, cậu ta dần dần quên đi, chỉ biết Giả Viên ngoại là cha của mình. Vì nhà
có tiền, lại được Giả Viên ngoại chiều chuộng, từ nhỏ đã tiêu pha hoang phí,
mọi người đều gọi là “Thằng xả tiền”. Mấy hôm đó, Giả Viên ngoại bệnh nặng,
nhân ngày lễ Đông nhạc Thánh Đế, Trường Thọ tới đền Đông nhạc thắp hương và cầu
xin cho cha chóng khỏi bệnh. Trước đền Đông nhạc, người tới thắp hương nườm
nượp, vô cùng náo nhiệt. Trường Thọ thấy mệt, định ngồi xuống chỗ hành lang
sạch sẽ để nghỉ, nhưng có hai vợ chồng ông già tóc bạc lam lũ đã ngồi ở đấy
rồi.
Hai
người đó không ai khác mà chính là cha mẹ của Trường Thọ. Họ bán con xong, đi
lang thang khắp chốn, xin ăn để sống. Hôm nay nhân ngày lễ Thánh Đế, đến đây
viết chữ thuê cho người ta để kiếm mấy xu.
Trường
Thọ thấy họ nghèo khổ như vậy bèn lên giọng sang trọng quát: “Tránh ra! Tránh
ra!” Chu Tú Tài phải khó khăn lắm mới kiếm được chỗ này, đời nào chịu nhường
cho người khác. Trường Thọ bèn sai gia nhân đuổi họ đi. Hai vợ chồng già làm
sao chịu nổi đấm đá, chỉ đành ấm ức mà tránh đi.
Khi
Trường Thọ trở về nhà thì Giả Viên ngoại đã chết. Một gia tài lớn được kế thừa,
Trường Thọ trở thành tiểu viên ngoại.
Lại
nói vợ chồng Chu Tú Tài căm tức đầy ruột nhưng chỉ đành đỡ nhau lảo đảo bước
đi. Vào một hẻm nhỏ, họ nhìn thấy một cái sạp “Bố thí thuốc”, ng