
sắp mốc meo rồi, ta hỏi ngươi làm cái gì mà
ngành nghề nào cũng phải thò chân vào vậy, có mệt không hả, mặc dù là có người khác giúp ngươi xử lý nhưng ngươi cũng bị đủ thứ việc vây quanh,
ngươi không sợ nhiều bạc như vậy sẽ đè chết ngươi hả?” Miểu Miểu ở bên
cạnh lải nhải.Vụ Tiêm đứng bên cạnh cười khúc khích: “Phu nhân, không có ai sợ nhiều tiền cả, chủ thượng vốn là đem những việc sau này
sắp xếp cho ổn thỏa, sau đó có thể đi Bồng Lai Các.”“Đã nói sớm mà, quả nhiên không hổ danh là lãnh đạo.” Miểu Miểu từ trên lưng Dịch
Thiên bò xuống nhìn nhìn Dịch Thiên gật đầu nói, “Dù sao ngươi cũng làm
nhanh lên, ta cùng Tiểu Vũ ra bãi cưỡi ngựa xem một chút, ta cũng lâu
rồi không thăm Phạn Phạn yêu dấu của ta.” Dứt lời, không đợi Dịch Thiên
trả lời, lôi Tiểu Vũ bỏ chạy trước.Phạn Phạn được dắt ra, Miểu
Miểu từ lâu đã nóng lòng muốn cưỡi thử, có điều Phạn Phạn vẫn không nể
tình nàng y như trước, dưới sự trợ giúp vất vả của mọi người để bò lên.
Ôm cổ Phạn Phạn, Miểu Miểu giọng ngọt ngào nói với nó: “Phạn Phạn, ngươi cùng với Dịch Thiên là bằng hữu, vậy cũng là bằng hữu gián tiếp của ta
rồi, ngươi đừng có hất ta rớt xuống đó, thể diện của ta cũng là thể diện của Dịch Thiên.” Nói xong lại vỗ vỗ đầu Phạn Phạn. “Xuất phát.” Miểu
Miểu hào khí ngất trời, đợi một hồi, như thế nào lại không đi, Phạn Phạn vẫn cứ đứng bất động, quay qua quăng cho Tiểu Vũ một ánh mắt cầu cứu.
Tiểu Vũ đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác, dùng ánh mắt đáp
lại, đừng có gọi ta, ta cũng không biết làm sao, đáng đời.Vừa
lại nhìn về phía đám người nài ngựa đứng một bên, không ít người đang
cúi đầu len lén cười, một người trong đó liền đi lên trước cười nói:
“Phu nhân, con ngựa này chỉ có chủ thượng mới có thể ra lệnh cho nó.”
Hả, Miểu Miểu mắt trợn tròn, thật là mất thể diện mà, Phạn Phạn đáng
chết này.Đang định bò xuống, không biết từ nơi nào một con ngựa điên lao tới, chạy lồng lên về phía Phạn Phạn, Phạn Phạn vừa nhìn thấy
cảnh tượng này liền không chịu thua muốn thể hiện uy thế, lập tức mang
theo Miểu Miểu quay đầu phi nước đại đuổi theo. Miểu Miểu ngồi không
vững, cả người ngửa ra sau, may là tay đang cầm chặt dây cương không là
bị hất rơi xuống đất rồi, Phạn Phạn càng chạy càng nhanh, Miểu Miểu căn
bản ngồi không vững, thân thể nghiêng ngả, miệng không ngừng la: “Tiểu
Vũ, cứu mạng a, cứu mạng…” Thanh âm bị gió thổi tán ra thành những tiếng đứt quãng. Nài ngựa đứng bên đã nhanh chóng lên ngựa đuổi theo, có điều Phạn Phạn tốc độ thật sự quá nhanh, đã bỏ xa bọn họ ở phía sau.Trong thư phòng, một nài ngựa vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo: “Chủ
thượng, không hay rồi, phu nhân…” Còn chưa nói hết, một trận cuồng phong thổi qua, bóng dáng của chủ thượng đã không còn, sờ sờ mũi rồi cũng tất tả chạy theo ra ngòai.Miểu Miểu vẫn còn đang la “Tiểu Vũ, cứu
mạng…” Tiểu Vũ đứng im tại chỗ quả thực không biết nói gì, nó không biết cưỡi ngựa, tại sao cứ gọi nó. Hơn nữa không phải chính mình cũng có
khinh công sao, sao không tự phi thân xuống, cứ kêu cứu ầm ĩ như vậy,
cũng may cái bãi cưỡi ngựa này có hàng rào, mặc dù rộng lớn nhưng cũng
không chạy ra ngòai được, Phạn Phạn chạy được một vòng đang phóng về
lại. Trước mắt một bóng đen lướt qua, bay thẳng về hướng Phạn Phạn,
chính là Dịch Thiên.Dịch Thiên đuổi theo Phạn Phạn, ngồi kẹp
sau Miểu Miểu, ôm chặt lấy Miểu Miểu, ghìm cương Phạn Phạn lại. Phạn
Phạn ngừng lại, Miểu Miểu sau khi sửng sốt được ba giây thì xoay người
lại ôm chặt Dịch Thiên thì thào: “Dịch Thiên, ta sợ muốn chết, ta sợ
muốn chết.” Dịch Thiên nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nàng, vỗ về: “Không có
việc gì rồi, không có việc gì rồi.” Rồi ôm lấy Miểu Miểu phi thân về
hướng Thiên Uyển. Dịch Thiên ôm Miểu Miểu quay về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên
giường, sốt ruột hỏi: “Nàng bị thương chỗ nào?” “Không có” Miểu Miểu tay vẫn còn đang run rẩy ôm cứng Dịch Thiên, cười tội nghiệp trả lời,
“Không dừng được thôi” Dịch Thiên thấy vậy, biết Miểu Miểu là do sợ hãi, liền ôm lấy Miểu Miểu đặt lên đùi mình, ôm nàng, vuốt vuốt lưng nàng an ủi.Một lúc lâu sau, tâm tình Miểu Miểu cũng bình tĩnh lại. Lúc nãy Tiểu Vũ đi theo vào cửa thấy Miểu Miểu bị hù đến hoảng lọan, liền
ngoan ngõan ngồi chờ bên cạnh. Lúc này mới đi đến, nhanh chóng xem mạch
cho Miểu Miểu rồi quay qua trả lời cho vẻ mặt chờ đợi của Dịch Thiên:
“Không có việc gì, chỉ là bị làm cho kinh sợ quá thôi.” Lại quay qua
Miểu Miểu: “Ngươi sao lại ngu vậy, không biết dùng khinh công nhảy xuống sao?” Dịch Thiên dường như cũng muốn biết đáp án, cùng Tiểu Vũ nhìn
Miểu Miểu. Miểu Miểu lặng người một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn hai
người, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta quên mất.” Nghe trả lời như thế, Tiểu Vũ
thật muốn ngất ngay lập tức cho nàng xem, vẻ mặt Dịch Thiên là không
biết nói gì hơn.Chờ sau khi Miểu Miểu ngủ, Dịch Thiên đi ra cửa phòng, hỏi Vụ Liệt đang chờ ở bên ngòai: “Chuyện gì xảy ra?” Vụ Liệt
thấp giọng trả lời: “Một con ngựa điên lao về phía phu nhân, Phạn Phạn
bị kích thích nên cũng lồng lên, thuộc hạ đã kiểm tra qua, con ngựa điên đó chắc là bị