
hể ăn
cơm, có điều có người hầu hạ, sao lại không nhận a.“Được rồi, Dịch Thiên, thuộc hạ của ngươi có quyền tự do hôn nhân không?” Miểu Miểu vừa nhai thức ăn vừa lúng búng hỏi.“Quyền tự do hôn nhân?” Dịch Thiên hòan tòan không hiểu.“Nghĩa là muốn thành thân với ai thì thành thân, ngươi không cấm cản.” Miểu Miểu giải thích.“Ừ, phương diện này thì không hạn chế gì cả, nàng muốn làm cái gì?” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu hỏi.“Không có gì, ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ta không có ý định làm chuyện gì
xấu, chỉ định đảm đương việc làm hồng nương, giúp người khác mai mối.”
Miểu Miểu vội vàng giải thích, ánh mắt kia nhìn nàng giống như là đang
soi can phạm chuẩn bị làm bậy vậy.“Mai mối?” Dịch Thiên hỏi.“Đúng vậy, giúp Vụ Tiêm tìm một nam nhân tốt.” Miểu Miểu đem suy nghĩ của
mình nói ra, dù sao Vụ Tiêm cũng đã đi ra ngòai không nghe thấy, sẽ
không ngượng ngùng.“Nàng ta đồng ý là được.” Dịch Thiên lắc lắc đầu, nữ nhân này lúc nào cũng phải tìm chuyện để làm mới chịu được,
nhưng sao hết lần này đến lần khác bản thân không muốn phản đối. Ba ngày trôi qua, Miểu Miểu nằm trên giường đến mốc meo cả lên, vừa
nhìn thấy Dịch Thiên vào cửa, Miểu Miểu liền đứng dậy đong đưa nũng nịu
níu kéo Dịch Thiên, gần đây phát hiện chiêu làm nũng này hình như hữu
dụng, “Dịch Thiên, Dịch Thiên, ta buồn bực sắp chết đến nơi rồi, ngươi
dẫn ta đi ra ngòai một chút được không?” Miểu Miểu đứng trên giường, lao cả người về phía Dịch Thiên, chắc chắn hắn sẽ đỡ được mình. Dịch Thiên
nhanh chóng đón được cả người Miểu Miểu, ôm nàng đi đến bên giường, “Đã
trễ thế này, còn muốn đi đâu, vẫn chưa tìm ra kẻ hạ độc, ngốc, ở chỗ này an tòan hơn.”“Có ngươi ở đây đã rất an tòan rồi, lên nóc nhà
ngắm trăng đi, không ra khỏi Thiên Uyển, cũng không rời khỏi phòng này,
rất an tòan mà.” Miểu Miểu đề nghị. “Vẫn muốn đi ra ngòai à?” Dịch Thiên hỏi. “Ừ” gật mạnh một cái, ngươi thử ba ngày không xuống giường thử
xem, đảm bảo uất chết ngươi.Ôm Miểu Miểu đi ra cửa phòng, nhún
người nhảy lên nóc nhà. Tựa vào trong lòng Dịch Thiên, Miểu Miểu hít một hơi thật sâu, thốt lên: “Phong cảnh ở trên nay thật tuyệt đẹp a, thì ra ánh trăng cũng có thể đẹp đẽ vô ngần như vậy.” Thật sự là bức bối đến
hỏng cả người.Đột nhiên, Dịch Thiên cả người cứng lại ôm chặt
Miểu Miểu, trầm giọng gọi: “Vụ Liệt” không biết ở đâu Vụ Liệt xuất hiện, nhanh chóng hướng về phía sân sau nhảy xuống. Dịch Thiên đứng dậy ôm
Miểu Miểu nhảy xuống khỏi nóc nhà đi vào phòng. “Có chuyện gì vậy?” Miểu Miểu hơi bối rối, thân thể không được khỏe nên não cũng ngừng họat động luôn rồi sao. “Có người, Vụ Liệt đuổi theo rồi.” Dịch Thiên giải thích. Tại sao đi ngắm trăng mà cũng bị phá đám, thật là bực bội, chờ nàng
thân thể khỏe lại, thấy một người là đạp chết một người. Còn bây giờ bị
Dịch Thiên ôm lấy đặt lên giường, nằm ở trong lòng Dịch Thiên chờ Vụ
Liệt trở về, gần đây cảm thấy bản thân có phần dựa dẫm vào vòm ngực này, ngã bệnh thật sự làm cho con người ta trở nên yếu đuối a.Đợi
đến lúc hai mắt ríu lại thì Vụ Liệt rốt cuộc cũng trở về. “Như thế nào,
như thế nào?” Không đợi Dịch Thiên lên tiếng hỏi, Miểu Miểu không thể
chờ được đã vội vàng mở miệng trước. “Chính là nha hòan của Doanh Tích
tiểu thư, Tiểu Lan, thuộc hạ đi theo cô ta cho đến khi cô ta vào trong
cửa phòng. Sau đó thuộc hạ nằm trên nóc nhà nhìn thấy Liễm Diễm tiểu thư cũng ở trong đó.” Vụ Liệt hồi báo: “Các nàng nói gì?” Lúc này Dịch
Thiên đã mở miệng, nếu không phải vì nhìn thấy Miểu Miểu xuất hiện rồi
gây ra tiếng động, hắn cũng không chú ý đến sân sau có người, giấu mình
kĩ thật. Vụ Liệt đem những gì nghe được kể lại chi tiết.Tiểu
Lan ở sân sau của Thiên Uyền chờ đã ba ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy
Dịch Thiên bồng Miểu Miểu đi ra, còn sống. Tiểu thư bảo nàng ở bên cạnh
nghe ngóng tin tức, xem thử Miểu Miểu còn sống hay đã chết, bây giờ thấy được, Tiểu Lan vội phi thân trở về, quên cảnh giác sau lưng có bóng đen bám theo. Chạy một hơi về phòng, lập tức báo cáo với tiểu thư: “Tiểu
thư, còn sống.” “Cái gì?” Doanh Tích mặt biến sắc, mấy ngày nay canh
phòng nghiêm ngặt như vậy, thật sự không dò xét được bất cứ tin tức gì.
“Ngươi có thấy rõ ràng không?” Doanh Tích hỏi một cách u ám. “Chính xác
thưa tiểu thư, nô tì nhìn thấy chủ thượng bồng ả nhảy lên nóc nhà, ả còn nói vài ba câu.” Tiểu Lan hồi đáp.“Xem ra ngươi hạ độc không
đủ mạnh rồi, sớm muộn gì thì hòai nghi cũng đổ lên người ngươi thôi.”
Liễm Diễm đứng một bên có một chút hả hê.“Hòai nghi, hừ, ta đưa ả ăn cái gì thì ta cũng ăn cái đó, trừ phi ở chỗ ta tìm ra chứng cứ,
còn không thì với bản lĩnh của bọn chúng cũng không xác định được là ta, huống chi những thứ kia ngay từ đầu đã không có.” Doanh Tích tức giận
nói.“Vậy ta nhân tiện chúc ngươi có thể tránh được kiếp nạn này.” Liễm Diễm nói xong đi ra cửa.“Ngươi nếu dám tiết lộ, kẻ kế tiếp chính là ngươi.” Doanh Tích ở sau lưng buông lời uy hiếp.“Yên tâm, chúng ta trước mắt đang ở cùng trên một chiếc thuyền, ngươi lo
chiếu cố cho mình trước đi.” Liễm Diễm vừa cười vừa nói rồi bước ra khỏi cửa phòng.Doanh Tí