
ở
trong đầu của ta, thật không ngờ, tất cả những chuyện này đều có sắp
đặt.
Ta nhớ đến cây sáo ở dưới gối, tự mỉm cười, rồi sau đó lên
tiếng nói: “Tới bây giờ, ta vẫn chưa biết tên đầy đủ của Đổng gia. Không biết Đổng gia có thể nói hay không?”
Hắn mặc dù có hơi nghi
hoặc, nhưng động tác cũng không chần chừ, nâng bút viết lên mặt giấy
Tuyền Thành hai chữ —-”Đổng Địch” (董狄)
Đổng Địch, “狄” và “笛”, thì ra là thế, quả nhiên, hết thảy đều đã rõ ràng, nhưng mà, khi ta biết được thì đã chậm.
P/s: ta sẽ giải thích chỗ này nhé, tên của Đổng Địch viết là “董狄”, theo Thều Chữu chữ “狄” hay “Địch” là chỉ một giống dân ở Phương Bắc TQ, ngoài ra
nó còn nhiều nghĩa lắm: xấu xa, tà ác, chim trĩ… Còn chữ “笛” cũng là
“Địch” chính là sáo trúc. Đây là hai từ cùng âm khác nghĩa, Nam Thừa
Miện dùng cây sáo là để làm tín hiệu và người nhận nhiệm vụ chính là
Đổng Địch.
Sự rét lạnh lan tràn trong đáy lòng, xem ra hiện tại
mọi nhất cử nhất động ở Mạc Bắc đều đặt dưới sự khống chế của Nam Thừa
Miện, hắn cũng không ngăn cản ta, thậm chí là an bài người đưa ta đến
Mạc Bắc, làm như vậy, là vì ngày hôm nay, cũng là cần tính mạng của Nam
Thừa Diệu.
Ta không biết rằng dưới khuôn mặt ôn hoà hiền hậu đó
của Nam Thừa Miện, lại ẩn giấu một tâm tư kín đáo tàn nhẫn như vậy. Hắn
đẩy Nam Thừa Diệu xuất chinh đến Mạc Bắc, muốn mượn tay người Bắc Hồ trừ khử Nam Thừa Diệu, lại để Diễm nhi thả tin tức cho ta, dụ ta đuổi đến
Mạc Bắc, chính là chờ đến ngày hôm nay, vạn nhất khi Bắc Hồ không làm
nên chuyện, sẽ bắt giữ ta, lại còn nắm Nghiệp Thành ở trong tay, nhất
định muốn Nam Thừa Diệu phải vĩnh viễn ở lại Mạc Bắc.
Tới lúc đó, bất luận là hắn chết dưới kiếm của ai, thì tội danh này đều sẽ đổ lên đầu của người Bắc Hồ.
Chỉ là, ta thật không biết, Diễm nhi, muội muội của ta, ở trong việc lần này đến cùng thì nàng đóng vai gì.
Là Nam Thừa Miện cố ý để nàng biết, tiếp tục mượn miệng của nàng để thả
tin tức cho ta, hay là nàng vốn đã tham dự vào ván cờ này từ đầu, ta
thật sự không biết.
Ta nhìn Đổng gia, nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Trên đường ta cùng với Đổng gia đi đến Mạc Bắc, từng nghe thấy những
huynh đệ trong đội buôn căm giận bọn Bắc Hồ trộm cướp thành quen. Trên
ánh mắt đều sục sôi căm phẫn, ta không tin tất cả chỉ là giả tạo, nhưng
mà hiện giờ Đổng gia lại làm như vậy, chẳng phải trong lúc vô tình đã
trở thành đồng loã của bọn Bắc Hồ hay sao? Ngươi làm thế này, là đẩy
huynh đệ trong đội buôn đến nơi nào, đẩy già trẻ lớn bé trong nhà đến
đâu, lại đưa hàng vạn hàng nghìn bá tánh vùng biên giới đến chỗ nào?”
Ánh mắt của Đổng gia biến sắc, trầm giọng nói: “Bắc Hồ đã rút quân, việc
xâm phạm biên cương đã giải trừ, việc làm này của Đỗng mỗ là vì Thái tử
điện hạ. Cùng hàng vạn hàng nghìn dân vùng biên giới này có liên quan
gì?”
Ta cười nhạt lắc đầu nói: “Người Bắc Hồ trời sinh tính tình
liều lĩnh tráo trở, ở điểm này, so với Mộ Dung Thanh, Đổng gia hẳn là
rất rõ ràng. Hiện giờ mặc dù bọn chúng đã lui về ngọn núi phía Bắc,
nhưng tuyết vẫn chưa ngừng, chúng vẫn không có thức ăn để tránh qua mùa
đông, ngươi làm sao biết bọn chúng sẽ không một lần nữa mang quân tạo
phản, quân ta trở tay không kịp. Thẳng tiến đến Nghiệp Thành, xâm phạm
Nam Triều, sẽ có bao nhiêu sinh linh rơi vào cảnh khốn khổ lầm than
đây?”
Lúc ta nói chuyện, vẻ mặt của Đổng gia vẫn luôn âm tình bất định, hắn nhìn ta thật sâu, cuối cùng lại tự mình mỉm cười: “Chẳng
trách Thái tử điện hạ đã căn dặn ta, Tam vương phi thông minh tuyệt đỉnh không thể coi thường, những lời nói này, quả là không sai, nữ tử khuê
các sao có thể quyết đoán như vậy, đúng là không kém gì nam nhân. Nhưng
mà đáng tiếc, trước đây Đổng mỗ đã chịu ơn Thái tử, chỉ cần là hắn phân
phó, cho dù là đáng chết vạn lần cũng không chối từ, chỉ có thể tạ lỗi
với Tam điện hạ và Vương phi.”
Hắn dừng một chút, do dự, sau lại
lên tiếng: “Thái tử điện hạ chỉ căn dặn lưu tâm đến Tam điện hạ và Vương phi, về phần hàng vạn hàng nghìn dân chúng ở biên giới, Đỗng mỗ tất
nhiên sẽ không làm khó, nếu bọn mọi rợ Bắc Hồ còn dám xâm phạm, hiển
nhiên sẽ có những tướng lĩnh dũng sĩ ra sức chống cự, điều này, Vương
phi cũng không cần lo lắng.”
Ta còn định tiếp tục nói gì đó, lại
bị hắn dứt khoát đưa tay ngăn cản, hắn nhìn ta, mở miệng nói như đinh
đóng cột: “Vương phi không cần phải phí lời vô sức, Đỗng mỗ đã chịu ơn
sâu của Thái tử điện hạ. Nhất định sẽ không thay đổi suy nghĩ, thật có
phần không phải với Vương phi, chỉ có thể báo đáp ở kiếp sau!”
Ta nhìn vào nét mặt lạnh cứng của hắn, biết rằng có nhiều lời cũng vô ích, đúng lúc này, lại nghe thấy giọng nói hoảng sợ bối rối của Sơ Ảnh ở bên ngoài cửa: “Buông, các ngươi đem ta đi đâu? Tiểu thư, tiểu thư người ở
đâu, tiểu thư…”
Ta đảo mắt nhìn về phía Đổng gia, âm thanh lạnh
lùng: “Các ngươi chẳng qua là muốn dùng ta uy hiếp Nam Thừa Diệu, ta đi
với ngươi là được. Không cần phải gây khó dễ với người dưới.”
Đổng gia liếc mắt nhìn ta, lên tiếng nói với bên ngoài một câu: “Trần Tam, động tác nhẹ một chút, không được vô lễ.”
Âm thanh giãy giụa