
ay không.
Tuy rằng Sơ Ảnh vẫn còn lưu luyến,
nhưng cũng yên lòng khi nhìn thấy Ám Hương không có gì đáng ngại, dặn đi dặn lại một hồi, cuối cùng mới chịu cùng ta rời đi.
Chưa ra khỏi Thuỵ Hoàng Lâu, liền nhìn thấy Nam Thừa Miện đã bước tới, thần sắc kia giống như là vừa vội vàng đi đến.
Bất giác, ta nắm thật chặt cây sáo giấu trong tay áo, trên mặt cũng mang
theo nụ cười không thể dò xét, dáng vẻ đoan trang cúi mình chào hắn:
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Nam Thừa Miện vội vàng vươn tay nhẹ nâng, ý bảo ta đứng lên: “Người trong nhà cả, không cần phải câu nệ lễ nghi này nọ.”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta gặp lại hắn sau đêm hôm đó, nhưng hiện
tại sắc mặt của Nam Thừa Miện rất bình thản, không có chút gượng gạo bất thường, giống như là chuyện đêm hôm đó chưa bao giờ xảy ra.
Vì thế ta cũng dịu dàng thu lại ánh nhìn, học theo dáng vẻ giả vờ của hắn.
Diễm nhi yêu kiều mỉm cười, lên tiếng nói nhỏ: “Sao hôm nay Điện hạ lại về sớm như vậy?”
Nam Thừa Miện nhìn nàng, mỉm cười ấm áp: “Bản tấu của ngày hôm nay cũng
không nhiều, chỉ một lát là đã xem xong, ta vừa trở về đã nghe Cổ tổng
quản nói có Tam vương phi đến đây, nên mới vội vã chạy đến.”
Diễm nhi cũng cười: “Điện hạ đến vừa đúng lúc, nếu chậm một bước, tỷ tỷ đã đi rồi.”
Nam Thừa Miện nghe vậy liền nhìn ta lên tiếng nói: “Hiếm khi Tam vương phi
đến đây, không bằng ở lại chỗ của ta, dùng xong bữa tối rồi hãy đi.”
Ta mỉm cười đáp: “Được Thái tử điện hạ ưu ái, đáng lẽ ta không nên từ
chối, chỉ là trước đây không biết từ đâu mà Tam điện hạ mang về hai con
hoạ mi, chính là tâm can bảo bối của người, quý giá vô cùng, thế nào
cũng phải chính tay Tam điện hạ hoặc là ta cho ăn thì mới chịu, nếu như
đã qua thời gian cho ăn cố định, nó thà rằng bị đói chứ tuyệt đối không
ăn uống gì cho dù là một giọt nước. Trước khi đi, Tam điện hạ đã dặn đi
dặn lại, nhất định phải thay người chăm sóc thật tốt đôi chim hoạ mi,
nếu như người biết được ta lại để cho đôi chim yêu thích của người bị
đói, tội danh này ta đảm đương không nổi.”
Nam Thừa Miện chưa mở
miệng, Diễm nhi đã nhịn không được mà bật lên tiếng cười “hì hì”, nàng
nói: “Người mà lại bị hai con chim quản đến sít sao, chuyện như vậy đúng là cũng chỉ có Tam điện hạ và tỷ tỷ mới làm ra được! Một khi đã như
vậy, ta cũng không dám tiếp tục giữ tỷ, cẩn thận, lỡ mà đôi chim hoạ mi
bảo bối kia bị gầy vì đói, sau khi Tam điện hạ trở về liền đến phủ Thái
tử hỏi tội thì biết làm sao?”
Nếu như nàng đã mỉm cười, yêu kiều
lên tiếng nói như vậy, tất nhiên Nam Thừa Miện cũng không thể mở miệng
nói thêm điều gì, chỉ nhìn ta mỉm cười rồi nói: “Đúng là người thế nào
thì nuôi chim thế đó, tính khí kiêu ngạo khó khăn hầu hạ này xem ra hơn
phân nửa là học theo Tam đệ, may mà có Vương phi hiền thục đảm đương.
Nếu đã như thế, ta cũng không nên cố chấp giữ người, nhưng dù sao ta và
Diễm nhi cũng nên tự mình đưa Vương phi xuất phủ.”
Ta vội vàng thoái thác, nhưng hắn lại cứ khăng khăng như thế, tiễn ta đến tận ngoài cửa phủ Thái tử.
Đã đến lúc chia tay, ta liền hành lễ, hắn nhìn thoáng qua Diễm nhi ở bên
cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Tình cảm giữa Tam vương phi và Tam đệ thắm
thiết, hiện tại Tam đệ lại xuất chinh, Vương phi ở trong phủ nhất định
sẽ không thoải mái. Không bằng thường xuyên đến quý phủ của ta thăm
viếng, cũng có thể trò chuyện cùng Diễm nhi. Mỗi ngày, ta đều phải vào
cung xử lý việc triều chính, không có thời gian ở bên cạnh nàng, một
mình nàng ở trong phủ cũng rất cô đơn.”
Diễm nhi nghe vậy, liền
ngước mắt nhìn Nam Thừa Miện, sau một lúc lâu mỉm cười: “Có lời nói này
của Điện hạ, Diễm nhi đã rất mãn nguyện.”
Ta nhìn dáng vẻ đối đáp của phu thê bọn họ, không biết sao lại nghĩ đến một câu nói mà Diễm nhi vừa nói với ta.
Có thể đúng như lời của nàng, Thái tử đối với nàng rất tốt, ở điểm này có
lẽ nàng thật sự may mắn hơn ta. Trên đường trở về, trong xe ngựa Sơ Ảnh
không ngừng nói về chuyện của nàng và Ám Hương, còn ta thì một câu đáp
một câu không, nhưng nàng cũng không hề để bụng.
Nhưng cuối cùng
nàng cũng nhịn không được liền hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy, từ lúc ra khỏi phủ Thái tử, nhìn người giống như không được tập trung tư
tưởng”
Ta vội thu lại tâm tình, mỉm cười: “Sao là không tập trung tư tưởng, ta còn nhớ rất rõ, từ lúc lên xe ngựa đến giờ, tổng cộng em
đã nhắc đến một trăm tám mươi lần tên Ám Hương.”
Khuôn mặt của
nàng đỏ lên, nũng nịu cười với ta tựa như bất y bất nhiêu. (Bất y bất
nhiêu, bất cố lễ tiết : không thuận không theo, mặc kệ lễ tiết)
Một mặt ta vừa cười vừa nói với nàng, một mặt lại âm thầm nắm chặt cây sáo trong tay áo.
Nếu ngay cả Sơ Ảnh cũng có thể nhìn ra sự bất ổn của ta, thì ta làm sao có thể giấu giếm được mọi người trong Tam vương phủ.
Ta nhớ đến lời nói cuối cùng của Diễm nhi, không kiềm được hàn ý đang lan toả trong lòng.
Việc Nam Thừa Diệu bị thương, trong cả Tam vương phủ, mặc dù ta không biết
đến cùng thì có bao nhiều người hiểu rõ sự tình nhưng có thể chắc chắn
là không có mấy người.
Ngay cả người mưu trí như Nam Thừa Diệu
còn khô