
hật sự muốn tốt cho ta, thì dù rằng em có chán ghét nàng thế nào cũng phải nhịn.”
Những gì Đỗ Như Ngâm vừa nói, thật ra cũng không phải tất cả đều là giả tạo,
ta tin rằng có những điều giống như nàng nói, bởi vì dung nhan bên ngoài mà từ nhỏ có nhiều người lâm vào cảnh thân bất do kỷ.
Nhưng cũng chính vì như thế mà ta tin rằng, nàng không phải là dạng nữ tử đơn
thuần vô hại giống như trong mắt mọi người, tâm kế của nàng có lẽ còn
vượt xa sự tưởng tượng của ta.
“Tiểu thư, vì sao người luôn tự
làm khổ chính mình như vậy, vốn chúng ta không cần phải hòa nhã với
nàng!” Sơ Ảnh bất bình lên tiếng.
Ta hờ hững mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta không muốn làm thỏa mãn tâm ý của kẻ khác.”
Những ngày sau, mỗi khi sáng sớm Đỗ Như Ngâm đều đến Mặc Các vấn an, cho dù
số lần ta đồng ý gặp nàng cũng chỉ khoảng một hai phần mười, cho dù Nam
Thừa Diệu đã từng nói, nàng không cần phải câu nệ đến lễ nghi hình thức.
Chưa bao giờ ta để tâm hay chú ý đến những chuyện của nàng, nhưng miệng đời
thì ở đâu cũng có, mọi việc ở Thiều Nghi Quán vẫn không ngừng truyền vào trong tay ta.
Bọn họ nói, hắn đối với nàng vô cùng sủng ái,
không tiếc ngân lượng ban thưởng, tìm kiếm kỳ hoa dị thảo trong khắp
thiên hạ, chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của hồng nhan.
Bọn họ nói,
hắn vì nàng mà từ bỏ Nhược thủy tam thiên (2), ngay cả Đệ nhất vũ cơ của Nam Triều – Tang Mộ Khanh, cũng trở thành quá khứ.
Hắn đưa nàng
đi dạo hồ ngắm hoa, đưa nàng du xuân dự tiệc, trong bữa tiệc thì ân cần
quan tâm, không hề kiềm nén tình cảm, cũng không hề kiêng dè người khác.
Mặc dù còn chưa có danh nghĩa Trắc Vương phi, nhưng trong khắp kinh thành, không ai là không biết đến ba chữ “Đỗ Như Ngâm.”
Còn ở trong Tam vương phủ, bóng dáng của nàng có ở khắp mọi nơi, chỉ ngoại trừ “Ngọc Lộ điện” cùng “Phong Lâm vãn”.
Ta khẽ cười, dù rằng là giống nhưng vẫn không phải, đến cùng thì nàng cũng không thể thay thế cho phương hồn mãi không chịu rời đi ở trong lòng
hắn.
Ta không biết Đỗ Như Ngâm có biết chuyện về công chúa tiền
triều hay không, nhưng ta tin rằng, mặc dù biết thì nàng cũng vờ như
không biết.
Ta từng nghe thấy nàng luyện qua một khúc “Hoán Khê
Sa” ở hoa viên của Vương phủ, âm thanh yêu kiều uyển chuyển, mềm mại du
dương, từng âm từng sắc đều là tâm ý tương tư không nói nên lời —-
“Than chi than, dõi mắt non sông nhớ bóng người— sầu chi sầu, mưa vần hoa nát tiếc ngày xuân —- sầu chi sầu, một đời ngắn ngủi trôi đâu mất — biết
hay chăng, chi bằng thương kẻ trước mắt đây—-”
Ta không biết, có
phải nàng luyện bài hát này để Nam Thừa Diệu nghe hay không, mà nàng
cũng không nhận ra là ta đang đi đến, chỉ cất giọng hết lần này đến lần
khác, khúc nhạc du dương, nhưng lại mang theo một sợi tơ phiền muộn
không dễ gì nhận thấy, chỉ trong một khắc đó ta liền hiểu rõ, trong lời
nói của nàng, tình cảm đối với Nam Thừa Diệu là thật, không hề giả tạo.
“Vương phi, Đỗ tiểu thư vẫn không chịu đi, bảo rằng có vật gì đó muốn dâng lên Vương phi, nô tỳ nói là sẽ giúp nàng chuyển nhưng nàng cũng không chịu, thế nào cũng phải đích thân trao cho Vương phi.” Họa Ý tiến vào, vẫn là dáng vẻ bất khả kháng: “Cho tới bây giờ, nô tỳ chưa từng thấy qua người nào cố chấp như vậy.”
“Nàng không phải là cố chấp, mà là không
biết xấu hổ, tiểu thư cũng đã thể hiện rõ thái độ là không muốn cùng
nàng gây rối không yên, ấy thế mà mỗi ngày nàng đều đến đây, cố tình đâm chọc vào mắt chúng ta, cũng không biết là đang suy tính cái gì!” Sơ Ảnh căm giận nói, sau đó lại chuyển hướng sang hỏi Họa Ý: “Nàng muốn đưa gì cho tiểu thư? Nàng có thứ gì mà tiểu thư nhà ta không có ư, hay là có
vật gì mà chúng ta không thể tốt bằng của nàng, có ai yêu thích gì mà
nàng ta còn làm ra vẻ nịnh bợ!”
“Được rồi Sơ Ảnh, đã nói với em
bao nhiêu lần, từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa.” Ta lên
tiếng cắt ngang lời nàng, mặc dù biết nàng vì ta mà tức giận, nhưng nàng vốn là đứa trẻ đơn thuần thiện lương, luôn giúp đỡ mọi người, ta không
muốn vì ta mà khiến cho tâm hồn thanh khiết của nàng có bất kỳ thay đổi
nào.
Sơ Ảnh bĩu môi, không nói, nhưng Họa Ý đã lên tiếng: “Nô tỳ
cũng không biết Đỗ tiểu thư muốn tặng vật gì lên Vương phi, nàng bảo là
muốn tự mình dâng lên, vậy Vương phi định thế nào, có gặp nàng hay
không?”
Ta liếc mắt nhìn qua cơn mưa phùn lất phất bên ngoài cửa
sổ, thản nhiên nói: “Nếu như không gặp, e là nàng ấy lại luôn đứng chờ,
mời nàng đến tiền sảnh đi.”
Họa Ý vâng lệnh đi ra ngoài, Sơ Ảnh
đưa ta đi đến tiền sảnh ngồi xuống, Đỗ Như Ngâm chưa bước vào, ta đã
ngửi thấy mội hồi hương thơm như muốn thấm vào ruột gan, không nồng đậm, nhưng lại nhẹ nhàng vương vấn, thật lâu không ngừng.
Váy áo màu
hồng nhạt, cả tà váy lẫn tóc mai đều thấm ướt mưa phùn, còn tỳ nữ hồng y đứng ở phía sau nàng lại đang cầm một chiếc hộp gỗ màu hồng trong tay.
“Dân nữ Đỗ Như Ngâm tham kiến Vương phi.” Nàng vẫn đoan chính hành đại lễ với ta.
Ta cũng không buồn nói đi nói lại lời ngăn cản, chỉ ngắn gọn lên tiếng hỏi: “Hôm nay, Đỗ tiểu thư đến Mặc Các có việc gì không?”
Nàng gọi