
” Nàng hoảng sợ, vội vàng kêu lên.
Ta nắm tay nàng trấn an, khẽ thở dài: “Em đừng hoảng, ta hỏi như vậy chỉ
vì muốn nói với em, Tầm Vân đối với Nam Thừa Diệu cũng giống như em đối
với ta, từ nhỏ nàng và Trục Vũ đã ở bên cạnh điện hạ, thời điểm hắn gian nan nhất nhưng các nàng vẫn trung thành, không hề ly khai, hiện tại
cũng sẽ không phản bội lại hắn.”
“Vậy tại sao Tầm Vân trở nên như thế?” Sơ Ảnh mơ hồ hỏi: “Chẳng lẽ chuyện lúc trước thật sự là hiểu lầm, đó không phải là mỵ hương…”
Ta nhắm mắt lại, khóe môi vẫn mang
theo nụ cười nguội lạnh: “Có hiểu lầm hay không ta không rõ, nhưng ta
biết, cho dù chuyện này là sự thật, thì đó cũng là, Tam điện hạ tự mình
nguyện ý.”
(1)
Lê hoa đái vũ
ý chỉ hoa lê thấm ướt hạt mưa. Dùng để nhắc đến dáng vẻ khi khóc của
Dương quý phi. Sau này được lấy để miêu tả nữ nhân xinh đẹp.
Xuất xứ từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị đời Đường: “Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiền, lê hoa nhất chi xuân đái vũ.”
Thiền lộ thu chi
ý chỉ hình ảnh sương sớm mùa thu đọng trên đầu cành, cũng để miêu tả nữ nhân xinh đẹp.
Xuất xứ từ “Tiễn vi binh tào” của Vương Bột đời Đường: “Ưng phong điêu vãn diệp, thiền lộ khấp thu chi.”
(2) Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm: Nước Nhược ba ngàn, chỉ
lấy về một gáo – ý chỉ chung thủy với một người (trích đoạn Bảo Ngọc Đại Ngọc nói chuyện Phật, Hồng Lâu Mộng hồi 91) Cho dù Sơ Ảnh không nói ra chuyện về “Thôi tình mị hương” thì ta cũng không định dùng đến “Thư hòa an tức hương” mà Đỗ tiểu thư kia mang tới, mặc
dù đây là loại hương thượng hạng. Mà ta cũng tin tưởng, bằng với tâm kế
của Đỗ Như Ngâm, ta nghĩ nàng ta cũng không ngốc đến nỗi tự mình mang
hương có độc đến tặng ta, thậm chí, ta còn tin rằng, nàng vẫn luôn dùng
loại hương “Thư hòa an tức hương” này, chỉ là, ta vẫn không thể xóa bỏ
cảm giác đề phòng và không vừa lòng với nàng.
Vì vậy, hương này
ta nhận, cũng ngăn cản không để Sơ Ảnh ném đi, nhưng lại luôn đặt tận
dưới đáy hộp đựng hương liệu, chưa bao giờ động đến.
Vừa suy nghĩ, vừa lơ đãng gảy Tần tranh, một lúc liền nhìn thấy Sơ Ảnh bê một chén ngọc màu tím cẩn thận đi về phía ta.
“Tiểu thư, gần đây người ăn uống không tốt, thân thể càng lúc càng yếu, Sơ
Ảnh nhớ rõ nguyệt sự của người cũng đã lâu rồi không tới, đây là trà
nhân sâm bồi dưỡng khí huyết em vừa đun xong, nhân lúc còn nóng tiểu thư nên uống hết đi, em cũng đã căn dặn người bên phòng bếp nấu cháo với
hoài sơn và ý mễ.”
Ta nhận chén ngọc từ trong tay nàng, khẽ cười một cái.
Năm đó, sau khi rớt vực, thân thể của ta bị tổn thương rất nhiều, tuy là
may mắn cứu về một mạng, nhưng bệnh cũ vẫn không thể trị khỏi, khí huyết suy giảm, mặc dù đã được Tô Tu Miễn điều trị bằng mọi cách, nhưng vì
suy nhược lâu ngày mà trở nên trầm trọng, không có cách nào trị khỏi tận gốc.
Sau này về nhà, mẫu thân cũng tìm mọi cách lo liệu việc ăn
uống hằng ngày của ta, ngoại trừ dựa theo bài thuốc của Tô Tu Miễn thì
mỗi ngày đều chuẩn bị trà nhân sâm dưỡng khí huyết, hoặc là các bài
thuốc bổ như đương quy xương ngư thang (canh cá với đương quy), cháo
hoài sơn với ý mễ, canh thịt dê kỳ tảo *kỳ: hoàng kỳ, tảo: táo*
Lâu ngày, ngay đến Sơ Ảnh cũng gần như trở thành nửa đại phu, không cần ai
nhắc nhở, nàng cũng lo lắng việc ăn uống của ta chu toàn.
Từ từ
uống cạn bát trà sâm trong tay, vừa mới đàn nên cảm thấy có phần mệt
mỏi, ta đứng dậy, cùng với Sơ Ảnh đi về phía tẩm điện, nghĩ muốn ngủ một lát.
Dọc trên đường đi, ta một câu nàng một câu, cứ thế mà một lát sau liền đến nơi.
Sơ Ảnh đẩy cửa ra, một hồi hương thơm ngào ngạt miên man như phả vào mặt.
“Đây là hương gì, sao chưa bao giờ ta ngửi thấy?” Sơ Ảnh vừa đi về phía lư hương, vừa hỏi tiểu nha đầu đang dọn phòng.
“Đây là hương liệu trong chiếc hộp gỗ màu hồng được đặt phía dưới cùng của cái tráp kia . . .”
Giọng nói của nàng còn chưa dứt, sắc mặt Sơ Ảnh đã tối sầm, chộp lấy chiếc lư hương ở trên bàn đặt xuống đất: “Ta đã dặn các ngươi từ đầu, ai cho
phép các ngươi dùng hương trong hộp này?”
Tiểu nha đầu kia vừa
mới vào phủ không bao lâu, sợ đến mức phát run, sợ hãi nói: “Là, là do
đàn hương dùng trước kia vừa mới hết, nô tỳ, nô tỳ thấy hương trong hộp
này rất dễ chịu, cho nên mới . . .”
“Được rồi, không có chuyện
gì, ngươi lui xuống trước đi.” Ta lấy khăn tay giúp nàng lau đi nước
mắt, lại nhìn Sơ Ảnh mỉm cười: “Chỉ là một chút hương, cũng không nên
tức giận như vậy?”
Thật ra Sơ Ảnh cũng không tức giận với tiểu
nha đầu kia là mấy, nhìn thấy nàng như vậy cũng có phần không đành lòng, nên lại vội vàng trấn an xin lỗi mãi cho đến khi tiểu nha đầu lau đi
nước mắt, sau đó nàng xoay người nhìn về phía tàn hương rơi trên mặt
đất, nét mặt lại hiện ra một chút căm ghét, nhưng cũng không nói thêm gì chỉ lẳng lặng thu lại buồn bực ở trong lòng.
Ta biết nàng có thành kiến với Đỗ Như Ngâm, kỳ thật ngay cả ta cũng thế, vì vậy sao có thể ép buộc nàng quá nhiều.
Nhẹ thở dài, cũng không hề nói gì, trực tiếp đi đến chiếc giường phía sau bình phong, nằm xuống.
Nhưng giấc ngủ lại không yên ổn, không biết có phải là vì