
làm
ra vẻ hư tình giả ý, liền dứt khoát lên tiếng: “Không biết Đỗ tiểu thư
muốn gặp ta, ngoài trừ việc ân cần thăm hỏi thì còn chuyện gì khác
không?”
Nàng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới, bước đến đối diện với
ta, lại một lần nữa quỳ xuống: “Ngâm Ngâm biết Vương phi không thích
Ngâm Ngâm, cũng hiểu rằng Vương phi hẳn là đang tức giận, chỉ là Ngâm
Ngâm có mấy câu rất muốn nói với Vương phi, xin Vương phi cho phép Ngâm
Ngâm nói ra.”
Ta lẳng lặng nhìn nàng: “Ngươi làm gì vậy, đứng lên rồi nói.”
Vừa ra hiệu cho nha hoàn đứng hầu ở tiền sảnh đến dìu nàng.
Nàng vẫn không chịu đứng dậy, vẫn quỳ gối như cũ: “Xin Vương phi nghe Ngâm Ngâm nói xong, Ngâm Ngâm liền đứng dậy.”
Ta bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì, đứng lên rồi nói sau, hay là Đỗ tiểu thư muốn ta tự mình đỡ ngươi?”
Ánh mắt của nàng nhanh chóng truyền đến, nhưng sau đó liền hạ tầm mắt, run rẩy nói: “Ngâm Ngâm không dám.”
Vừa nói xong, vừa để mặc cho nha hoàn dìu dậy.
Nàng nhìn ta, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tầng sương mù, lại khẽ cúi đầu,
sau đó lên tiếng: “Ngâm Ngâm không biết Vương phi có tin tưởng lời nói
của Ngâm Ngâm hay không, nhưng thời gian Ngâm Ngâm hầu hạ điện hạ ở Dục
Thuận điện, thật sự cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.”
Ta không nói gì, chỉ nghe giọng nói của nàng tiếp tục truyền đến—-
“Khi đó Ý Dương công chúa có căn dặn, Tam điện hạ rất chú trọng đến mọi
việc, e rằng cung nữ ở Dục Thuận điện hầu hạ không hợp ý, cho nên mới
bảo Ngâm Ngâm đến hầu hạ, thật sự khi đó Ngâm Ngâm không hề dám nghĩ đến những chuyện khác. Sau đó có một lần Hoàng thượng đến Dục Thuận Điện
thăm điện hạ, Ngâm Ngâm không kịp tránh đi, cũng không ngờ công chúa lại mỉm cười nói với Hoàng thượng để Tam điện hạ thu Ngâm Ngâm làm thị
thiếp, càng không ngờ là Tam điện hạ lại đề cập đến vị trí Trắc Vương
phi.”
“Ý tứ của Đỗ tiểu thư là ngươi bị bắt phải nhận lần hôn chỉ này, có phải không?” Ta nhìn nàng, khẽ cười.
Đỗ Như Ngâm lướt mắt nhìn ta, nhưng chỉ trong một khắc lại thu hồi trở về, dung nhan tựa tiên tư ngọc chất kia càng lúc càng cúi thấp, nàng lắc
đầu: “Không phải, Ngâm Ngâm thật sự vui mừng như điên, chỉ có điều tất
cả những chuyện này tựa như một giấc mơ, cho nên có phần không chân
thật.”
Nàng vừa nói xong, lại nâng mắt nhìn ta, hai hàng lệ trong vắt chậm rãi lướt xuống đôi gò má như ngọc: “Ngâm Ngâm không thể sánh
với Vương phi, người là kim chi ngọc điệp, còn dân nữ, chỉ xem như là có vài phần tư sắc, cho nên có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cuộc sống
từ nhỏ thật sự rất khổ cực, những việc này, có lẽ Vương phi cũng không
thể hiểu được. Nhưng, Ngâm Ngâm có thể tự mình hiểu lấy, và cũng chưa
bao giờ mơ mộng sẽ có một ngày nhận lấy phúc khí lớn như vậy, có thể gặp được Ý Dương công chúa và Tam điện hạ.”
“Dân nữ không dám lừa
gạt Vương phi, quả thực Ngâm Ngâm rất ngưỡng mộ Tam điện hạ, lần đầu
tiên nhìn thấy người, Ngâm Ngâm đã biết bản thân không thể quên được
điện hạ, Tam điện hạ là một người xuất chúng như vậy, có lẽ trên thế
gian này sẽ không có một nữ tử nào mà không động tâm.” Nàng không hề đưa tay lau đi dòng lệ, vẫn u buồn yếu đuối nhìn ta như trước, nhẹ giọng
lên tiếng: “Ngâm Ngâm không biết Vương phi có tin tưởng lời nói của mình hay không, nhưng trong khoảng thời gian Ngâm Ngâm ở Dục Thuận Điện,
thật sự chưa từng mơ tưởng đến một ngày mình có tư cách trở thành một
người bên cạnh Tam điện hạ.”
Ta vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng mang theo dòng lệ đau khổ mỉm cười với ta: “Ngâm Ngâm biết, không có
khả năng để Vương phi chấp nhận mình, nhưng hôm nay Ngâm Ngâm vẫn đến
đây, lại nhiều lời như vậy, làm tốn thời gian của Vương phi, tất cả chỉ
là muốn Vương phi biết, Ngâm Ngâm không phải là loại người vì phàn long
phụ phượng (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao) mà
không từ một thủ đoạn nào, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có khả năng tranh
sủng với Vương phi, trước kia như vậy, bây giờ như vậy, sau này vẫn như
vậy.” Nếu, không có một lần vô tình bắt gặp bên ngoài Sướng Âm cung kia, ta nhìn thấy dáng vẻ hoa
lê đẫm mưa, thiền lộ thu chi (1) của nàng, có lẽ nào lại không sinh lòng thương xót.
Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nên
nhàn nhạt lên tiếng: “Đỗ tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, hôn chỉ đã được
Thánh thượng bố cáo khắp thiên hạ, ngươi là Trắc Vương phi chưa xuất giá của Tam điện hạ, thật sự không cần phải đến đây nói những lời này với
ta, bởi vì, ta thấy ngươi thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là
Tam điện hạ thấy thế nào.”
Nàng rưng rưng mắt nhìn ta, dường như
còn muốn nói thêm điều gì, nhưng quả thật ta không muốn tiếp tục bắt ép
bản thân phải đối đáp với nàng, chỉ nói ta muốn nghỉ ngơi, sau liền để
Họa Ý tiễn nàng ra khỏi Mặc Các.
Lúc này, nàng cũng không tiếp tục phiền hà, đoan chính hành lễ với ta, sau đó lẳng lặng lui ra ngoài.
Đợi khi nàng rời khỏi, Sơ Ảnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn căm giận
nói: “Cho dù những gì nàng ta nói đều là sự thật thì em vẫn chán ghét!”
Ta mỉm cười vỗ lên tay nàng: “Sơ Ảnh, em phải nhớ kỹ, nếu t