
chúng ta đừng mãi
đứng ở tiền điện nói chuyện, lại khiến nhiều người chán nản nha!” Ý
Dương công chúa cười duyên, đưa mắt nhìn Nam Thừa Diệu: “Tam ca ca,
huynh đưa bọn ta đi xem nơi ở mới của Ngâm Ngâm đi, tiện đường để Ngâm
Ngâm làm quen một chút Tam vương phủ của huynh.”
Nàng vừa nói như
vậy, vị thái giám do hoàng cung phái theo hộ tống Nam Thừa Diệu hồi phủ
liền bước lên phía trước, quỳ xuống bẩm báo: “Công chúa điện hạ, không
nên chậm trễ thời gian hồi cung, bệ hạ còn chờ người phục mệnh.” *phục
mệnh: bẩm báo lại sau khi thi hành mệnh lệnh.*
Sóng mắt Ý Dương công
chúa lạnh lùng truyền đến, nhưng trên nét mặt vẫn là nụ cười nhu hòa yêu kiều: “Đồ công công, ông đúng là càng già càng hồ đồ, nếu phụ hoàng đã
đồng ý cho ta đi theo Tam ca ca trở về, có nghĩa là lão nhân gia người
đã ngầm đồng ý để ta chơi đùa thỏa thích rồi mới trở về, ngay đến điều
này mà ông cũng không nhìn ra, chẳng thể trách đã nhiều năm như vậy cũng không thể đoạt về vị trí tổng quản nội cung của Lý Khang An, nếu ông
vẫn không biết nhìn như vậy, sợ là ngay đến sảnh trước cung vua, ông
cũng không có tư cách hầu hạ!”
Gương mặt vị Đồ công công kia liền
xanh tím, mất một lúc lâu mới khom mình hành lễ nói: “Nô tài tuân theo
lời dạy của công chúa! Nô tài cảm tạ công chúa chỉ dẫn!”
Thấy ông ta
như vậy, hiển nhiên mọi người còn lại càng không dám có lời dị nghị, vì
thế Ý Dương công chúa liền cười nói: “Ngâm Ngâm, đi thôi, chúng ta đi
theo Tam ca ca xem Thiều Nghi quán của ngươi, ngươi có biết không, đấy
chính là ngôi viện được xây dựng tinh xảo nhất trong Tam vương phủ, bởi
vì ngươi đến nên vừa được trang hoàng sửa chữa, lại được bài trí các
loại kỳ hoa dị thảo, xem ra còn phong phú hơn cả những loài hoa cỏ trong hoàng cung của phụ hoàng, có thể nói là hao tâm tổn phí rất nhiều nha.
Ta không chờ được nữa rồi, nhanh chân đến xem xem Thiều Nghi quán đã trở thành thế nào đi!”
Nàng vừa nói xong, vừa kéo tay Đỗ Như Ngâm, một
tay còn lại đẩy Nam Thừa Diệu, nôn nóng muốn đi vào bên trong Vương phủ. Một đám thái giám thị vệ, hiển nhiên chỉ có thể phục tùng đi theo sau
nàng.
Ta nhìn thấy ánh mắt Nam Thừa Diệu xuyên qua đám người, chạm
đến trên người của ta. Vẫn chưa lên tiếng đã nghe thấy giọng nói ngọt
ngào e thẹn của Đỗ Như Ngâm khẽ vang lên: “Làm điện hạ bận lòng, Ngâm
Ngâm thật không nên nói mình thích hoa cảnh.”
“Xem ngươi kìa, ngươi
không biết rằng lúc làm những chuyện này, trong lòng huynh ấy có bao
nhiêu là ngọt ngào sao, đúng không Tam ca ca?” Ý Dương công chúa che
miệng cười nói.
Đôi má phấn của Đỗ Như Ngâm đỏ bừng, cũng không nói lời nào, chỉ thùy mị tình tứ đưa mắt lẳng lặng nhìn Nam Thừa Diệu.
Mà hắn cũng sớm đem tầm mắt đặt trở lại lên người nàng, mỉm cười.
Đúng lúc này, như thể Ý Dương công chúa đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của ta, ngoái đầu nhìn lại, cười nói: “Tam tẩu tẩu muốn đi dạo một vòng với
chúng ta hay không?”
Khóe môi mỉm cười như nghi, nhìn thẳng vào đôi
mắt nhẹ nhàng ý cười của Ý Dương công chúa, lên tiếng: “Cả ngày ta không có việc gì làm chỉ có thể ở trong Vương phủ, mọi nơi đều đã đi qua, mọi người tiếp đón Đỗ tiểu thư là được.” Trở về Mặc Các, dù
rằng đã quyết không để tâm đến, nhưng cái ngày ở Tướng phủ, khi nghe mẫu thân kể rõ mọi chuyện, cảm giác đau thương lạnh buốt kia là gì.
Ta khẽ cười tự nhủ với mình, không cần phải băn khoăn, tin tưởng rồi sẽ có một ngày, bản thân có thể thật sự hờ hững.
Thời điểm Nam Thừa Diệu đến Mặc Các, ta đang gảy Tần tranh, khi tiểu nha
hoàn ở ngoài cửa thông báo, ta cũng vừa kết âm phù cuối cùng, khẽ thu
tay về, đứng dậy, bình tĩnh hành lễ với hắn: “Tham kiến điện hạ.”
Hắn nhìn ta, vừa định lên tiếng, Sơ Ảnh cùng mấy tiểu nha hoàn đã bưng trà
bánh đến. Ta nhìn thấy trong đôi mắt của hắn có oán trách có phẫn nộ,
nhưng hơn hết thảy đó là chờ mong.
Trong lòng khẽ thở dài, nhưng chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, vừa im lặng ngồi ở một bên, cũng không muốn nhiều lời.
Mất một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng trước: “Không có gì muốn hỏi ta sao?”
Ta cười nhạt: “Điện hạ muốn thần thiếp hỏi điều gì?”
Ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng sâu thẫm, có quá nhiều cảm xúc sâu kín
chợt lóe rồi biến mất, ta nhìn không thấu mà cũng không muốn tiếp tục
tìm hiểu.
Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì, ta nhìn bóng dáng của hắn dần dần khuất xa, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười rất nhạt.
“Tiểu thư, không dễ gì mà Tam điện hạ đến đây, vì sao tiểu thư không nói
chuyện với người, sao lại thế này . . .” Sơ Ảnh nôn nóng gần như muốn
bật khóc.
Ta hờ hững mỉm cười, vỗ vỗ lên tay nàng trấn an: “Nha
đầu ngốc, hiện tại, ta có nói hay không thì cũng không thay đổi được gì, sẽ chẳng có cái gì khác đi. Tam điện hạ sẽ không vì lời nói của ta mà
không lấy tiểu thư Đỗ gia, và cũng không vì ta không nói gì mà không
thừa nhận ta là Tam vương phi danh chính ngôn thuận.”
“Nhưng mà,
nhưng mà . . .” Vẻ mặt nàng lo lắng, nhưng lại không thể tìm ra lời nói
thích hợp để diễn tả suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có thể lộ ra gương mặt
thanh tú đỏ bừng.
“Được rồi Sơ Ảnh, em