pacman, rainbows, and roller s
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210810

Bình chọn: 9.00/10/1081 lượt.

với người là ngang hàng, nhưng đến thời khắc mấu

chốt, giữa người với người chênh lệch thật sự rất lớn.

Ít nhất

tại địa vị xã hội, quyền thế và tiền thế Hạ Cảnh Điềm so về cái này đã

thua hơn phân nửa, nàng tiếp xúc không ít thiên kim của nhiều công ty

lớn, nhưng những người thực sự có trình độ không nhiều, chẳng qua là

thật giả lẫn lộn mà thôi.

Đỗ Thiên Trạch hiển nhiên cùng những

người này rất thuộc, thấy họ đều chào hỏi, mà Hạ Cảnh Điềm bởi vì đứng

bên cạnh Đỗ Thiên Trạch nên càng nhận nhiều chú ý, Hạ Cảnh Điềm tuy muốn mình trông tự nhiên một chút, nhưng đúng như lời Đỗ Thiên Trạch nàng

chỉ có thể giả vờ câm điếc, người khác đối với nàng chào hỏi, nàng chỉ

có mím môi mỉm cười đáp lại.

Ngồi ở trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm không khỏi khẩn trương tay lấm tấm đổ mồ hôi, biểu lộ cũng không được

tự nhiên, Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại nhìn nàng, không khỏi cảm thấy thú vị, rất khó được cơ hội nhìn thấy bộ dáng nàng khẩn trương như thế, vốn đối với yến hội hắn không hứng thú lắm, nhưng lần này không khỏi có

chút mong đợi, môi mỏng bứt lên một vòng cung thú vị, biểu lộ càng vui

vẻ.

Khi thang máy sắp đến tầng cuối cùng thì Đỗ Thiên Trạch ghé

sát vào tau Hạ Cảnh Điềm, thấp giọng nói!”Nhớ kỹ, chút nữa phải đi sát

bên tôi.”

Hạ Cảnh Điềm lần này đã có kinh nghiệm, nàng gật gật đầu khẽ ừ, trời ạ, thật sự là tự tìm cực hình mà.

Trên tầng cao nhất trang trí của yến hội vô luận là đồ đạc hay thức ăn và âm nhạc đều tràn ngập ưu nhã không khí nhu hòa dưới ánh đèn vàng, nam nữ

bước chầm chậm bên nhau cùng nhau chào hỏi, trong không khí phiêu

đãng mùi nước hoa cùng rượu đỏ làm thành hương vị hỗn hợp, làm cho

người ta càm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái.

Đỗ Thiên Trạch bóng dáng thon dài xuất hiện ở trước mặt mọi người, liền nhận lấy đặc

biệt chú ý, vô luận là gia thế của hắn hay là hắn thân phận bối cảnh, so với những người cùng lứa tuổi, hắn luôn đứng nhất trong số họ, tuổi còn trẻ đã nhận chức tổng giám đốc, tài sản trên người không thể tính hết

được, có người phỏng chừng đêm nay hắn chính là mục tiêu chính của các

cô gái đến dự đêm tiệc!

Hạ Cảnh Điềm tuy rất muốn theo sát hắn

nhưng nàng thông minh phát hiện ra lựa chọn tách ra cùng hắn là chính

xác, nhìn Đỗ Thiên Trạch được nhiều người vây quanh, nàng rất thức thời

tìm được một vị trí trống ngồi xuống, có người phục vụ đưa lên ly nước

nàng liền một mình thưởng thức.

Dạ hội không khí rất là hưởng

thụ, cũng may dù nhiều người ở đây nhưng nàng chỉ là một người không có

tiếng tăm gì sẽ không ai chú ý nàng, mà nàng càng không muốn làm cho

người ta chú ý, nhưng với loại dạ vũ này, một cô gái xinh đẹp đơn độc

thìa làm sao có thể ngồi một mình?

Rất nhanh, mộ anh chàng lịch lãm tiếp cận nàng, an vị ở đối diện nàng, thanh âm khàn khàn từ tính, “Tiểu thư, một mình sao?”

Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, mỉm cười nói!”Đúng a!”

“Tiểu thư hình như mới tới, là lần đầu tiên tham gia dạ vũ này?” Anh chàng

hết sức tò mò đánh giá Hạ Cảnh Điềm, ánh mắt rạng rỡ chớp động, loại dạ

hội này nói trắng ra là còn có một tính chất đặc biệt khác, chính là nơi để các nam thanh nữ tú trẻ tuổi gặp gỡ tiếp xúc, trong này, có thể làm

quen bằng hữu, có thể nói chuyện làm ăn, có thể nói chuyện phiếm giết

thời gian, còn có thể chơi trò đang lưu hành nhất hiện nay, tỷ như tình

một đêm, mà Hạ Cảnh Điềm vừa vặn là con mồi ngon trong mắt anh chàng

này.

Hạ Cảnh Điềm bộ dạng phục tùng cười, “Đúng vậy!”

“Một mình tới sao?” Người thanh niên vô cùng có hứng thú tiếp tục chủ đề.

“Tôi cùng người bạn tới.” Hạ Cảnh Điềm mỉm cười lên tiếng, ánh mắt liếc về

phía Đỗ Thiên Trạch đang cùng người khác nói chuyện phiếm vô cùng vui

vẻ, tuy mặt ngoài hắn thanh tao lịch sự, nhưng trong lòng Đỗ Thiên Trạch thầm mắng cả bọn họ nói nhiều, lại làm cho nàng một mình ngồi chờ.

Đột nhiên, ngọn đèn tối sầm lại, vũ khúc lãng mạn vang lên, mộ ca khúc cổ

điển làm trôi đi buồn bực của mọi người, làm tâm họ nhộn nhạo đi theo

vũ khúc xoay tròn. . .

Thời cơ đã đến rồi, anh chàng môi mỏng

nâng lên nụ cười vui vẻ, đưa tay hướng Hạ Cảnh Điềm, “Tiểu thư, tôi có

thể mời em nhảy một điệu không?”

Khiêu vũ Hạ Cảnh Điềm không phải rất tinh thông, chỉ là hiểu sơ cơ bản, nhưng vì không muốn xấu mặt,

nàng có chút cười trừ, cự tuyệt nói!”Thật có lỗi, tôi không biết nhảy!”

“Không sao, tôi có thể dạy em.” Người thanh niên dịu dàng nói.

Hạ Cảnh Điềm ngẫm lại, khiêu vũ cũng không sao, dù sao tới đây trường hợp

này hưởng lạc là việc chính, làm gì quá câu nệ? Chờ đi khỏi chỗ này,

ngày mai khi mặt trời lên, ai còn nhớ mặt ai? Sao không buông tay buông

chân đi chơi trước? Hạ Cảnh Điềm có chút e lệ mím môi cười, tay cũng

đặt lên tay người thanh niên, “Được!” Bị một người đàn ông lạ lẫm nắm chặt tay, ôm eo, nhưng thật ra là một loại cảm giác mới lạ, ít nhất tại mặt ngoài của trường hợp náo nhiệt này,

lại có bao nhiêu người mang một tâm hồn cô đơn tịch mịch? Ai cũng không

muốn cô đơn, ai cũng hi vọng có người làm bạn, há chi một khắc ngắn

ngủi, quản chi hai người xa lạ.

Hạ Cảnh Điềm mặt có chút nóng lên,