
ơi nào?”
Hạ Cảnh Điềm khẽ giật mình, tưởng ai gọi nhầm, nói!”Vị tiên sinh này, chắc lộn số a! ngài muốn tìm ai?”
“Hạ Cảnh Điềm, cô dám ngay cả tiếng của tôi cũng quên.” Đỗ Thiên Trạch bốc hỏa gầm nhẹ.
Hạ Cảnh Điềm mới kịp phản ứng, khuôn mặt tươi cười trầm xuống, bình tĩnh
nói!”Đỗ tiên sinh, anh như vậy vội vã tìm tôi có việc sao?”
“Cô ở đâu tôi đi đón.” Đối diện hắn giọng điệu phách đạo hỏi.
“Tôi đang ở cửa nhà củaKỷ tổng giám, anh đừng tới, tôi đang gọi xe về công ty.” Hạ Cảnh Điềm không vội không chậm lên tiếng.
Không để cho nàng có cơ hội phản bác, “Cô đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích, tôi
mười phút đến.” Nói xong, đối phương truyền đến âm thanh tắt máy.
Hạ Cảnh Điềm không hiểu nhìn điện thoại, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười,
người này sao vậy a! Thật sự là phách đạo đến không có thiên lý, mười
phút? Chẳng lẽ hắn đang ở gần đây. . . ?
Mười phút? Hạ Cảnh Điềm
nhìn trời cười lạnh lên tiếng, tôi đợi đã nửa giờ rồi, người còn chưa
tới, chẳng lẽ lại là đang đùa nàng? Nghĩ xong, đang muốn gọi xe liền đi, đã thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt từ trong dòng xe cộ mạnh mẽ
lao tới, dùng tốc độ ánh sáng lao đến, tiếng xe thắng gấp bén nhọn vang
lên, Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt anh tuấn nhô ra, giọng điệu cơ hồ là mệnh
lệnh lên tiếng, “Lên xe.”
Hạ Cảnh Điềm liếc hắn một cái, chỉ chỉ đồng hồ, “Của anh mười phút thật là quá lâu rồi.”
“Gặp kẹt xe .” Hắn lý do lý trấu.
“Anh sẽ đi công ty Kỷ thị sao?” Hạ Cảnh Điềm vô tình hỏi.
“Tiểu thư, bây giờ là thời gian ăn cơm a!” Hắn không ngần ngại bĩu môi, ánh mắt ý bảo nàng lên xe.
“Anh tìm đến tôi chính là cùng anh ăn cơm sao?” Hạ Cảnh Điềm ẩn nhẫn một cổ tức giận thấp giọng quát hỏi.
“Như thế nào? Không được?” Hắn buông tay ra, môi mỏng quyến rũ một vòng cười vô sỉ, nhưng không thể phủ nhận là mười phần mê người.
Hạ Cảnh
Điềm chỉ cảm thấy người thanh niên trước mắt thật sự thiếu sự giáo huấn, nàng cùng hắn cũng không phải quen biết than thiết, hắn dựa vào cái gì
luôn quấy rầy cuộc sống của nàng? Bởi vì hắn, nàng đã cùng Ngô Viễn
Khang lỡ hẹn nhiều lần, ngẫm lại đã tức, Hạ Cảnh Điềm oán hận trừng mắt
hắn một cái, xoay người liền đón xe đi, nàng không nghĩ sẽ để ý đến hắn.
“Này uy. . . Cô đi đâu vậy?” Đỗ Thiên Trạch không khỏi nóng nảy, hỏi lớn từ cửa xe, đuổi theo Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm căn bản không để ý tới hắn, một mình đi lên phía trước, Đỗ
Thiên Trạch không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, phát động xe chậm rãi
đuổi tới, cùng Hạ Cảnh Điềm song song đi, một bên lớn tiếng hỏi!”Uy, cô
muốn đi đâu?”
“Về công ty.” Hạ Cảnh Điềm cũng không thèm nhìn hắn, tức giận kêu lên!
“Tôi chở cô đi?” Đỗ Thiên Trạch dụ dỗ.
“Không cần.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu ra, bước chân nhanh hơn, vừa đi vài bước
sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng phanh xe bén nhọn, sau đó, ngay
tiếp theo là tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ hỗn loạn một mảnh, Hạ
Cảnh Điềm run lên, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên
ôm bụng nằm dưới xe Đỗ Thiên Trạch. . .
Đụng người rồi? Hạ Cảnh
Điềm lắp bắp kinh hãi, không chút nghĩ ngợi quay trở lại, nhảy vào trong đám người, vội vàng nâng dậy người đàn ông ngã xuống đất xem xét ,
“Tiên sinh, không sao chứ!”
Người đang nằm dưới đất nheo lại ánh mắt giảo hoạt nhìn qua chiếc xe đắt tiền rồi kêu thật thống khổ, “Ôi. . . Đau chết tôi. . . Chân của tôi a. . . Khẳng định đã bị gãy. . .”
Hạ Cảnh Điềm cấp cấp chạy đến cửa sổ xe, chỉ thấy Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt
không biểu tình ngồi ở trong xe, không hoảng hốt cũng không vội, cũng
không xuống xe xem xét, hoàn toàn một bộ như xem kịch vui.
“Này , anh đụng người rồi kìa.” Hạ Cảnh Điềm vội vàng lên tiếng.
“Không cần cô nhắc.” Đỗ Thiên Trạch thở phì phì trừng nàng, tay đẩy cửa xe
ra, chân dài ưu nhã bước xuống, sau đó, trước đám người nhìn soi mói, từ trong túi áo móc ra một sấp tiền đưa cho tên đang cố gắng rên rỉ, “Vị
đại ca này, tự mình đi qua bệnh viện kiểm tra đi!”
Người đàn ông
trung niên rất nhanh nhận lấy tiền, ước lượng số lượng, nguyên bản bộ
dạng sắp chết lại khôi phục bình thường, từ trên mặt đất đứng lên liền
hướng bệnh viện ở đối diện đi đến, một bên Hạ Cảnh Điềm nhìn sững sờ,
ngẩn người không phải nói chân bị gãy sao? Đi như thế nào mà so với
người bình thường còn nhanh hơn.
Đỗ Thiên Trạch túm lấy Hạ Cảnh
Điềm còn đang ngẩn người, đem nàng ném vào ghế phụ, Hạ Cảnh Điềm còn
không có kịp phản ứng, đã bị xe mang đi.
“Này , vừa rồi. . . Người kia?” Hạ Cảnh Điềm sợ run hỏi, bất quá, sự thật nói cho nàng biết, người đó là cố ý.
“Tôi đói bụng.” Bên cạnh hắn miễn cưỡng ném ra một câu.
Hạ Cảnh Điềm thỏa hiệp rồi, cùng người này liên hệ thật sự là mệt mỏi, nàng cắn cắn môi dưới, “Đi ăn cơm đi!”
Hạ Cảnh Điềm ánh mắt chuyển qua nhìn ngoài cửa sổ xe, Đỗ Thiên Trạch khóe môi tràn ra một nụ cười không dễ dàng phát hiện.
Lại là một nhà hàng
tiêu chuẩn cao cấp, Hạ Cảnh Điềm nhút nhát e lệ đi trên sàn nhà bóng
loáng trong suốt, khúc nhạc hòa nhã chân thành lãng mạn vang bên tai,
hoàn cảnh như thế làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy bị gò bó, nhưng nhìn
bóng dáng trước