
ôi mỏng nhẹ mân, nói ra một câu làm cho Lưu Vân
sắc mặt biến, “Cô đi đi!”
Lưu Vân không dám tin tưởng tai mình,
cái gì? Hắn bảo cô đi? Vì cái gì mới vừa rồi còn nhiệt tình như lửa,
đang lúc này bảo mình đi? Chẳng lẽ mình làm sai cái gì? Cô chỉ hiểu tìm
nguyên nhân trên người mình nhưng không biết rằng, chuyện này căn bản
cùng cô không hề quan hệ, đây là vì nội tâm Kỷ Vĩ Thần đang nhiễu loạn,
vẫn cho là mình muốn thì phản ứng thân thể sẽ như ý muốn, nhưng hắn lại
phát hiện, đối mặt cô gái như như yêu tinh trước mặt này, hắn căn bản
một tia tình thú đều không có.
Lưu Vân có chút chưa từ bỏ ý định, cô một tay kéo quần áo trên người mình, lộ ra thân thể hoàn mỹ hấp dẫn, từ phía sau ôm lấy hắn, cầu khẩn nói, “Không cần phải đuổi em đi. . .”
Đối mặt như thế hấp dẫn, là đàn ông bình thường đều khó cự tuyệt, chủ động
nhào tới, nhưng là, Kỷ Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, trong lòng
ngoại trừ bình tĩnh cũng chẳng có gì xao động, hắn lẳng lặng đẩy ra cô
gái sau lưng, đứng người lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, hướng người
sau lưng lạnh lùng nói, “Tôi sẽ cho cô một con số hợp lý.”
Lưu
Vân càng kinh ngạc, không, cô chưa từng muốn tiền của hắn, cô muốn là
tâm của hắn, là người của hắn, trừng lớn mắt, cô khẽ nói!”Tiếp cận anh,
cho tới bây giờ cũng không phải bởi vì tiền của anh, em muốn chính là
tâm của anh.”
Nói như vậy, khẩn thiết như vậy, là đàn ông đều nên bị cô làm cảm động, nhưng là, Kỷ Vĩ Thần chỉ lạnh lùng, trầm thấp nở nụ cười nhẹ, hắn tức cười lên tiếng, “Tiếp cận tôi, không phải là vì tiền
của tôi? Nếu như ngày mai Kỷ thị phá sản, cô vẫn còn thích tôi?”
Người này lời nói triệt để làm Lưu Vân á khẩu không trả lời được, cô giật
mình, nói quanh co lên tiếng, “Em. . .” Nhưng trong lòng cô đang reo hò, sẽ không , Kỷ Vĩ Thần sẽ mãi là Kỷ Vĩ Thần, cũng là bởi vì hắn hoàn mỹ, hoàn mỹ thì không cách nào thay đổi, nàng chưa từng có tưởng tượng qua
hắn sẽ hai bàn tay trắng, vì vậy vấn đề này nàng cũng chưa từng suy nghĩ sẽ phát sinh.
Quay mắt về phía Lưu Vân đang ngậm miệng không
tiếng động, Kỷ Vĩ Thần ngược lại không có tiếp tục trào phúng mà thu lại biểu lộ, khôi phục dáng vẻ mê hoặc người, giống như Satan hoàn mỹ đến
làm cho phụ nữ mê muội, không cách nào tự kềm chế, giống như vừa rồi hắn đã từng oán hận thương tổn qua một phụ nữ, nhưng không người nào có thể hận hắn.
Lưu Vân yên lặng cầm quần áo mặc lại, đứng ở đại sảnh,
khuôn mặt nhỏ nhắn đã không thấy đắc ý lúc vừa đến, có vẻ vô tận ủy
khuất, cô không cách nào hận người đàn ông trước mặt này, mặc dù hắn đem tôn nghiêm cô lần nữa chà đạp, lẳng lặng nhìn bóng dáng ở cửa sổ một
hồi lâu, cô xoay người chạy ra cửa chính.
Nhìn người đã đi, Kỷ Vĩ Thần dẫn ra một vòng cười tự giễu, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như một cô gái xinh đẹp đều không thể hấp dẫn hắn, như vậy hấp dẫn hắn
rốt cuộc còn có cái gì?
Ngày hôm sau, ánh nắng đúng giờ leo lên
mép giường Hạ Cảnh Điềm, nàng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, có chút
không cam lòng không muốn mở mắt ra, thói quen cầm lấy đồng hồ báo thức
nhìn thoáng qua, thời gian còn sớm, nàng miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt
mỏi, trên giường quay cuồng vài vòng mới xuống giường.
Đang dụi
mắt có chút sưng, đột nhiên điện thoại trên giường vang lên, trong sáng
sớm thật rất ồn ào, Hạ Cảnh Điềm đoán sớm như vậy sẽ là ai, cầm lấy điện thoại, không phải là Đỗ Thiên Trạch?
“Alo. . .” Hạ Cảnh Điềm một bộ chưa có tỉnh ngủ lên tiếng.
“Như thế nào? Mới thức?” Đối diện Đỗ Thiên Trạch ngược lại tinh thần sảng khoái.
“Làm gì sớm như vậy đã gọi điện thoại đến?” Hạ Cảnh Điềm khó hiểu, trong
lòng thầm kêu, sẽ không phải là còn muốn hẹn nàng đi ăn điểm tâm chứ!
“Anh đang ở dưới lầu, cho em mười phút xuống.” Quả nhiên. . .
“A. . .” Hạ Cảnh Điềm kêu sợ hãi một tiếng, tranh thủ thời gian đến phía
trước cửa sổ, chỉ thấy dưới lầu thật sự chiếc xe của Đỗ Thiên Trạch đã
đứng hiên ngang ở đó.
“Đừng quá kinh ngạc, nhanh lên, anh chờ em.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, cúp điện thoại trước.
Để điện thoại xuống, Hạ Cảnh Điềm thật là có chút dở khóc dở cười, Đỗ
Thiên Trạch người này sẽ không phải thực sự nghiêm túc chứ! Gần đây
lười biếng như hắn lại thức dậy sớm như vậy tới đón nàng đi làm? Mặt
trời mọc lên từ phía tây sao.
Nghĩ xong, vì không cho hắn đợi
lâu, nàng tranh thủ thời gian vọt tới toilet đánh răng rửa mặt, thay
quần áo, vội vàng xuống lầu, chỉ thấy Đỗ Thiên Trạch một thân chính
thống tây trang, tóc tùy ý, quý khí trong không mất cá tính.
Hạ
Cảnh Điềm mở cửa xe ngồi lên, nhìn Đỗ Thiên Trạch trang phục chỉnh tề,
có chút tò mò nói, “Như thế nào? Hôm nay có hội nghị quan trọng?”
Đỗ Thiên Trạch lắc đầu, “Không phải, hôm nay ba của anh sẽ đi qua bên này.” Nói xong, đôi mắt ngụ ý nhìn sang Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm giật mình, không cần Đỗ Thiên Trạch nói, nàng đã cảnh cáo lên tiếng, “Không được, ngàn vạn lần không được giới tôi với cha mẹ anh.”
“Vì cái gì? Xấu xí như thế nào cuối cùng cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng a!” Đỗ Thiên Trạch có chút khó hiểu nhướng mi, hắn cũng mới tối hôm qua
nhận được đ