
hắn, nàng còn lảng tránh, phải như thế
nào mới có thể làm nó biến mất?
Trong lúc vội vàng và không quen
đường, Hạ Cảnh Điềm bỏ lỡ nhiều toilet, cuối cùng, đi tới đại sảnh phía
đông, nàng mới nhìn thấy nơi cần đến, nhưng mà, nàng còn chưa tới cửa ra vào, vừa vặn trông thấy trong toilet nam, một than ảnh cao thẳng đi ra, hai cặp mắt trong nháy mắt giao nhau, hai người cũng không khỏi quái
lạ, Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được, sẽ ở nơi này đụng phải Kỷ Vĩ
Thần, mà Kỷ Vĩ Thần cũng không có ngờ tới sẽ gặp Hạ Cảnh Điềm.
Thời gian đọng lại trong vài giây, Hạ Cảnh Điềm bối rối cúi mắt xuống, vội
vàng nghĩ đi vào trong, nhưng là, vừa đến cửa toilet trong nháy mắt cánh tay lại bị một đôi tay hữu lực nắm được, đơn giản chỉ cần đem nàng giữ
chặt, Hạ Cảnh Điềm khiếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt
tuấn tú khó hiểu, môi mỏng hơi hé mở, nói ra một câu đạm trào, “Cô là
người tùy tiện đến vậy sao?” Vì cái gì hỏi như vậy? Bởi vì Hạ Cảnh Điềm
khuôn mặt đỏ bừng, như là đã uống rất nhiều rượu, hắn ý niệm đầu tiên
nổi lên chính là như vậy. Nàng đang cùng đàn ông uống rượu.
Hạ
Cảnh Điềm mở lớn mắt, nhìn trăn trối, chớp chớp, cũng không biết ở đâu
phun lên một cổ tức giận, nàng dùng sức gạt đi sự kiềm chế của hắn,
giọng điệu hấp tấp nói, “Tôi là người thế nào, ảnh hưởng đến Kỷ tổng
sao?”
Kỷ Vĩ Thần biểu lộ kinh ngạc, không thể tưởng được nàng lại trả lời như vậy, mắt đen lập tức nổi lên không vui, hắn chau lông mày,
nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Điềm đi vào toilet, lúc này, cửa mở ra, từ trong
đó đi ra một cô gái quyến rũ xinh đẹp, cô ta nhìn người đàn ông hấp dẫn
đứng ở cửa toilet, ánh mắt không khỏi dâng lên một tia sáng, giữa đường
lướt qua người Kỷ Vĩ Thần cô than hình nghiêng ngả rồi hướng bên Kỷ Vĩ
Thần hô lên một tiếng, Kỷ Vĩ Thần cũng nhanh tay lập tức đỡ lấy eo cô,
đem cô vịn lại, nguyên lai chỉ là xuất phát từ hảo ý, đã thấy cô gái này thuận thế dựa vào trong ngực của hắn.
Mà lúc này, Hạ Cảnh Điềm
đang rửa tay, ngước mắt lên thấy trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi không thôi, dám mắng nàng là tùy tiện, hắn lại có thể đứng đắn bao
nhiêu ? Dựa vào cái gì chỉ cho phép mình phóng hỏa? Không cho dân chúng
đốt đèn?. Đáng giận, nàng cùng ai cùng một chỗ thì quản khỉ gió gì hắn.
Giao ước định đã chấm dứt, làm thủ trưởng hắn có quyền lực can thiệp vào sự riêng tư của nhân viên sao?
Trong phòng ngây người thật lâu Hạ Cảnh Điềm mới đi ra ngoài, trên đường đi,
không nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, nàng đáy lòng nói không ra lo lắng, vì cái
gì hết lần này tới lần khác ngay tại lúc này gặp phải hắn? Thật sự là
gặp xui xẻo, vận xui.
Trở lại bên trong, Hạ Cảnh Điềm thấy Đỗ Thiên Trạch đang chờ bên bàn ăn, tâm tình không khỏi bình tĩnh hơn một chút. Hạ Cảnh Điềm cùng Đỗ
Thiên Trạch đi ra nhà hàng, nàng cảm thấy rất may mắn chính là không có
nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần lần nữa, ngồi trên xe Đỗ Thiên Trạch đi dạo quanh
thành phố.
Đỗ Thiên Trạch kế tiếp đương nhiên là đã có tiết
mục sau bữa tối dưới ánh nến rồi, đã chọn một nơi có thể nói là thiên
đường của các cặp tình nhân! Hắn rất chờ mong, quay đầu lại, thấy Hạ
Cảnh Điềm ánh mắt ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang u sầu,
hắn không khỏi nhướng mi thấp hỏi, “Làm sao vậy? Có tâm sự?”
Hạ
Cảnh Điềm giờ đang nghĩ lại phút vừa rồi cùng Kỷ Vĩ Thần chạm mặt, nghe
được Đỗ Thiên Trạch hỏi, lập tức quay đầu lại lắc đầu cười, “Không có.”
Hạ Cảnh Điềm tuy trả lời như vậy, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn phát hiện nàng
hai đầu lông mày như mệt mỏi, không khỏi nói, “Có phải là mệt mỏi?”
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, nghĩ nghĩ, liền đáp!”Hơi mệt một chút.” Kỳ thật,
nàng chỉ là bởi vì Kỷ Vĩ Thần đột nhiên xuất hiện mà nhiễu loạn suy
nghĩ.
Đỗ Thiên Trạch tuy rất muốn cùng Hạ Cảnh Điềm đi đến nơi
tiếp theo! Nhưng là, Hạ Cảnh Điềm như thế, hắn bĩu bĩu môi, “Đã mệt mỏi, vậy anh đưa em về nhà!”
“Được.” Hạ Cảnh Điềm thư giãn, tựa lưng
vào ghế nghỉ ngơi, tuy nhiên, cảm giác cùng Đỗ Thiên Trạch cùng một chỗ, lại nghĩ đến Kỷ Vĩ Thần nàng có chút buồn cười, nhưng là, suy nghĩ lại
chỉ dừng tại hình ảnh vừa rồi.
Dưới lầu, Hạ Cảnh Điềm bảo Đỗ
Thiên Trạch đi trở về, Đỗ Thiên Trạch đơn giản chỉ cần muốn lên ngồi
chơi một chút, cuối cùng, thừa dịp Hạ Cảnh Điềm không có chú ý, hắn ở
trên mặt nàng trộm hôn một cái, sau mới không cam lòng trở về, Hạ Cảnh
Điềm bị hắn hôn có chút dở khóc dở cười, nhưng là, khi môi mỏng của hắn
chạm đến mặt trong chớp mắt, vẫn gây cho nàng một loại cảm giác tim đập
nhanh, về đến nhà đến mười giờ nàng liền đi ngủ.
Đỗ Thiên Trạch
cũng không có lập tức trở lại khách sạn, mà là chọn một chỗ yên tĩnh
ngồi đó, Lâm Tiểu Dạ từ buổi chiều hôm nay đã bắt đầu điện thoại không
ngừng, đối với việc này, hắn thật sự là rất đau đầu, hắn cũng không phải là không dám đắc tội Lâm Tiểu Dạ, nhưng vì cha, hắn chỉ có thể lần nữa
chịu đựng, hôm nay, có Hạ Cảnh Điềm tồn tại, Lâm Tiểu Dạ với hắn mà nói, quả thực chính là ác mộng.
Trong nhà hàng hoa lệ, Kỷ Vĩ Thần
cùng một số người trong giới kinh doanh chậm rãi đi ra, đi ngang qua đại sảnh thì ánh mắt của