
hắn vô thức nhìn bốn phía, nhưng là không có nhìn
thấy cô gái kia, lúc đi ra khỏi đại sảnh, hắn có chút buồn cười nhíu
mày, cùng người khách hàng khách sáo vài câu, hắn lái xe rời đi.
Yên tĩnh trong xe, ánh mắt của hắn có chút không đếm xỉa tới, trong đầu
thỉnh thoảng hiện lên câu nói kia của Hạ Cảnh Điềm, “Tôi là loại phụ nữ
nào, ảnh hưởng đến Kỷ tổng sao?” Không thể tưởng được, rời đi ngắn ngủn
thời gian một tuần, nàng lại có phản kháng như thế, hắn thật đúng là xem thường nàng, còn có, chứng kiến trong lòng ngực của hắn ôm những phụ nữ khác, nàng vì sao phải tức giận đóng cửa lại? Chi tiết này vốn không
phải một người đàn ông như hắn để ý, nhưng là, không thể phủ nhận, Kỷ Vĩ Thần cứ như vậy muốn biết ý nghĩ trong chuyện này.
Lúc này, chiếc điện thoại khơi gợi lên chú ý của hắn, nhấn nút trả lời giọng nữ kiều mỵ vang lên, “Kỷ tổng, còn nhớ em không?”
Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Vĩ Thần đương nhiên nghe được là ai, trầm thấp lên tiếng, “Ừ.”
“Đêm nay thật nhàm chán, Kỷ tổng có cần bạn gái không? Có muốn hay không em
đến bồi ngài?” Đối diện Lưu Vân thiên kiều bá mị, thanh âm tràn đầy hấp
dẫn.
Kỷ Vĩ Thần đôi mắt thâm thúy một chút, môi mỏng quyến rũ
ra một vòng cười nhạt, giọng điệu khàn khàn nói, “Đến biệt thự của tôi,
mười một giờ.”
“Ha ha. . . Kỷ tổng chờ em nha!” Lưu Vân giọng nói mềm mại, ngăn không được vui sướng.
Cúp điện thoại, Kỷ Vĩ Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, xe bay thẳng đến biệt
thự chạy tới, chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên, hắn tiếp nghe,
“Alo”
“Thần, là em, em đang ở cùng Dịch Hạo, anh có thể đến
không?” Trình Thủy Tâm thanh âm buồn bã vang lên, giọng nói dịu dàng,
ngữ điệu không xong, hiển nhiên là uống rượu.
Kỷ Vĩ Thần trực tiếp nhăn lại lông mày, trầm mặc một hồi, dùng khẩu khí lạnh nhạt trả lời, “Tôi hiện tại có việc.”
Trình Thủy Tâm giọng điệu lập tức gấp gáp , “Chuyện gì? Công tác? Anh mỗi
lần đều là như vậy, em biết rõ anh chỉ là mượn cớ…,Thần, đừng…với em tàn nhẫn được không? Em. . .”
“Tôi tắt máy đây.” Kỷ Vĩ Thần nhàn
nhạt nhổ ra những lời này, chuẩn bị tắt máy, lại nghe Trình Thủy Tâm
cướp lời lên tiếng nói, “Đừng. . . Không cần phải. . . Thần, em đến gặp
anh, có thể chứ?”
“Đêm nay tôi không trở lại biệt thự.” Thanh âm khàn khàn mang theo lạnh lùng vô tình, rồi tiếng tút dài vang lên.
Trong quán rượu Trình Thủy Tâm ai oán nhìn điện thoại trong tay, biểu lộ cơ
hồ muốn khóc, sau lưng, Kỷ Dịch Hạo yên lặng nhìn, trong ánh mắt là
không thể làm gì được, một người là anh em, một người là người hắn
thích, hắn có chút buồn cười, nếu như có thể, hắn thật muốn hảo hảo
chiếu cố cô gái này, vô luận nàng từng làm qua chuyện gì.
Kỷ Vĩ
Thần xe lẳng lặng đứng ở bên đường, dưới đèn đường, gương mặt hắn như ẩn như hiện, ánh mắt sâu như đầm thâm trầm, Trình Thủy Tâm khẩn cầu một
lần nữa vang ở trong óc, đã từng rất yêu, hôm nay, cũng hèn mọn cầu xin
sự tha thứ của hắn, kỳ thật, trong chuyện này cũng không tồn tại tha thứ hay không tha thứ, mà là, hắn đã đối với nàng đã không còn yêu, đêm
nay, hắn tình nguyện tìm một người hắn không yêu thương cùng hắn qua
đêm, cũng không nguyện ý cùng một người như nàng, đàn ông như hắn phương thức xử lý cảm tình cùng công việc là giống nhau, tỉnh táo, lý trí mà
quyết đoán.
Ở cửa biệt thự Kỷ Vĩ Thần, một dáng người quyến rũ
nhấn chuông cửa, đêm nay Lưu Vân ăn mặc phong tình, trong giới người mẫu cô có dáng vóc mê người như quỷ nhưng khuôn mặt lại ngay thơ như thiên
sứ, đêm nay, cô càng đẹp đến mức tận cùng, ngay khi cửa mở, trên mặt
của cô nhịn không được nở nụ cười đắc ý.
Đi vào đại sảnh, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm bóng dáng trên ghế, xem ra gương mặt làm cho cô
ngày đêm mong nhớ vẫn còn y nguyên lực hấp dẫn, cô cười mị nhãn như tơ,
từng bước một tới gần, giọng điệu càng ngọt ngán như rượu, “Kỷ tổng. .
.”
Kỷ Vĩ Thần nâng lên mắt, nhìn qua cô, bề ngoài xinh đẹp luôn
làm cho người ta vui vẻ, bàn tay to của hắn không chút do dự nắm eo cô,
đem cô kéo hướng vào ngực mình, Lưu Vân duyên dáng hô to một tiếng, nhấc lên ánh mắt chọc người, nhỏ giọng nói, “Đêm nay, kính xin Kỷ tổng dịu
dàng một chút. . .” Nói xong, cặp môi đỏ mọng chủ động chụp lên môi mỏng khẻ nhếch.
Đại sảnh nóng lên như có lửa thiêu đốt, trên ghế
người phụ nữ bị áp che phía dưới quần áo bán lộ, cặp môi đỏ mọng diêm
dúa lẳng lơ, tay cũng không có nhàn rỗi, dồn dập muốn cởi quần áo người
đàn ông, dán lên người nhiệt độ nóng rực, cô nhịn không được yêu kiều
lên tiếng, tâm linh hư không chờ đợi thời khắc được giải thoát, nhưng
mà, ngay khi tay cô vừa chạm đến thắt lưng thì đã thấy Kỷ Vĩ Thần đột
nhiên ngừng lại tất cả động tác, từ trên người của cô ngồi dậy, đẩy ra.
Lưu Vân khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu, tay lại bò lên trên ngực rắn
chắc, giọng điệu hoang mang nói, “Kỷ tổng, làm sao vậy?” Chẳng lẽ là em
không đủ hấp dẫn rồi sao?
Đã thấy Kỷ Vĩ Thần sắc mặt có chút
không hiểu khó coi, mà cặp mắt thâm thúy càng không có lưu lại dấu vết
nhiệt tình vừa rồi mãnh liệt, thanh tịnh như nước, một chút như cầu dục
vọng cũng không thấy, m