
thời gian này cô không nỡ ngủ, chỉ cần có thể cùng anh ấy bên
nhau, mệt mỏi như thế nào cũng có thể kiên trì, cô chính là người như
vậy, chỉ cần đã xác định tâm tư, cũng không than thở, tựa như lúc trước, khi cô mới bước vào làng thời trang, một khi đã xác định, sẽ không có
dừng bước.
“Không cần.” Trầm thấp, lời nói ngắn gọn mà lạnh nhạt, có loại cảm giác như nói thật, đồng thời, cũng có ý bài xích.
Trình Thủy tâm khuôn mặt khẽ giật mình, đáy mắt hiển lên một vòng đáng
thương, cô khẽ cắn môi dưới, đang suy nghĩ muốn hay không lại khẩn cầu,
nhưng là, cô biết chắc tính tình của hắn, hắn không thíc người khác
không nghe lời của hắn, lời của hắn chẳng khác nào là mệnh lệnh, cô khóe môi khẽ nhếch, mím môi cười nói: “Em đi trước nghỉ ngơi, anh cũng đừng
ngủ muộn quá, em trong phòng chờ anh.” Nói xong, đứng dậy chậm rãi lên
lầu, trong lòng cũng đang kỳ vọng, trong nháy mắt cô đi vào phòng, hắn
cũng không có nói thêm câu nào nữa, thậm chí nhìn cô một cái cũng không, đứng ở cửa phòng lòng của cô lại một lần nữa ngã xuống lạnh băng.
Tiếng đóng cửa ở phòng kế bên làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh nhảy dựng, tâm
tình bị đè nén làm cho nàng bực bội ngồi dậy, suy nghĩ lơ đãng hướng về hai người ở cạnh bên, chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ cùng giường mà ngủ,
muốn nàng làm sao ngủ được? Trời biết, loại tâm tình này so với bị lăng
trì còn thống khổ hơn nhiều, nàng tình nguyện mình lúc này biến thành
một người điếc, biến thành một người ngu ngốc cũng tốt.
Vốn định
lấy điện thoại ra nghe nhạc, như vậy bất kỳ âm thanh nào của phòng bên
cạnh cũng không thể nghe được, nhìn chung quanh gian phòng một vòng,
nàng mới phát hiện, nguyên lai túi xách để ở trên ghế sô pha rồi, tâm
tình dường như một mồi lửa đốt, làm cho nàng suy nghĩ hỗn loạn, trời ạ!
Vì cái gì càng ngay tại lúc này, lại càng thấy được mọi chuyện không
thuận theo tính toán ban đầu? Nghĩ xong, nàng lại nghĩ lại, lúc này mới
hơn mười một giờ, có lẽ nàng còn có thể gọi xe taxi, có lẽ nàng còn có
thể đi ra khách sạn ở một đêm, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm cảm thấy không có gì tốt hơn chủ ý này, nói ra thì làm được, nàng lập tức thay đổi quần
áo hàng ngày, đẩy cửa xuống lầu.
Nhưng mà, đương khi nhìn thấy
bóng dáng mệt mỏi trên ghế thì bước chân của nàng cũng chấn động, dưới
đáy lòng thầm kêu, cái gì? Kỷ Vĩ Thần lại vẫn chưa ngủ? Như vậy vào
phòng của hắn chỉ có cô gái kia? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm trong ngực nói
không ra cảm giác dễ chịu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một chút,
nàng cố ý thả chậm bước chân, từng bước một tiếp cận Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần mẫn cảm phát giác phía sau lưng tiếng bước chân, nguyên lai
tưởng rằng Trình Thủy Tâm, nên có chút ghé mắt nhìn, phát hiện người
đứng ở bên người hắn dĩ nhiên là Hạ Cảnh Điềm, nhìn cách ăn mặc của Hạ
Cảnh Điềm, hắn không khỏi khiêu mi: “Đã trễ thế như vậy, cô muốn đi
đâu?”
“Tôi nghĩ muốn đi ra ngoài một chuyến.” Hạ Cảnh Điềm cứng
rắn nói, cũng không có cụ thể nói đi nơi nào, chắc hẳn hắn nên biết khốn cảnh của nàng a!
Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể đoán được tâm tư nàng! Lông mày vi gãy, giọng điệu hơi có chút lạnh: “Cô muốn đi ra ngoài ngủ?”
“Tôi sợ quấy rầy đến “chuyện” hai người, dù sao hiện tại cũng không muộn.”
Hạ Cảnh Điềm cố ý đem chữ “chuyện” nói đặc biệt nặng, cuối cùng giọng
điệu câu này lại bỗng nhiên trở nên thoải mái, thật giống như không có
chuyện gì.
Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng, mình rời đi hắn
nhất định thật cao hứng a! Nhưng là, nhưng không ngờ, một giây sau, hắn
lại bá đạo gầm nhẹ lên tiếng: “Không cho phép, trở về phòng cho tôi.”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nàng nhăn lại lông mày, giọng điệu rất vô tội nói: “Tôi thật sự sợ quấy rầy đến hai người
a! Tôi ở bên ngoài có cũng tiện hơn, anh không cần phải lo lắng, yên
tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ không xuất hiện ở trước mặt hai người.” Hạ Cảnh Điềm trong miệng nói ngay cả mình cũng đều không hiểu, thật giống
như lời hảo ý của nàng còn cách khá xa.
“Lời của tôi còn cần nói
lần thứ hai sao?” Kỷ Vĩ Thần cắn răng lên tiếng, ý tứ hàm xúc cảnh cáo
lại nguy hiểm, cô gái này ngay tại lúc này, đang muốn chống đối hắn đúng không?
Hạ Cảnh Điềm há to miệng, vốn định lại tranh thủ nói
thêm, nhưng nhìn Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tức giận, nên chỉ phải đem lời nói nuốt trở về, cầm lấy túi xách trên ghế muốn đi, lại nghe thấy hắn khàn
khàn mở miệng: “Pha cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm có chút
không cam lòng mím môi, ở sau lưng hắn âm thầm trừng liếc, mới hướng
phòng bếp đi, người này thực quá phận, việc cần đến mình thì lúc nào
cũng sai sử, không cần đến hắn lại giả vờ cái gì cũng không biết, thật
làm cho người ta chịu không được.
Hạ Cảnh Điềm thuần thục pha cà
phê, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, dường như mang theo
tác dụng tĩnh tâm, làm cho nàng tâm tư hết sức chăm chú vào việc đang
làm, có câu nói, chuyên tâm nấu gì đó, hương vị cũng sẽ càng thuần,
đương khi Hạ Cảnh Điềm cầm trong tay ly cà phê đặt ở trước mặt Kỷ Vĩ
Thần, thì phiêu đãng trong không khí mùi thơm làm cho Kỷ V