XtGem Forum catalog
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329020

Bình chọn: 8.00/10/902 lượt.

n mặt không khỏi nở nụ cười, mới tiếp nghe, “Này , A Nhã. . . . . .”

A Nhã hẹn Hạ Cảnh Điềm đi dạo phố, thập phần đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút phát sầu,

trong ví chỉ có hơn mười đồng, nàng như thế nào đi dạo phố? Đột nhiên,

đầu óc sáng lên, ánh mắt của nàng tập trung tại trên người Đỗ Thiên

Trạch, tươi cười rạng rỡ nói, “Cái kia. . . . . . Anh có thể cho tôi

mượn ít tiền không?”

Đỗ Thiên Trạch tuy nhiên đáy lòng mừng

thầm, cô gái này cuối cùng nghĩ đến chỗ tốt của hắn rồi, nhưng là, trên

mặt lại cố ý căng căng, không thế nào cao hứng mở miệng, “Muốn bao

nhiêu?”

Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn như thế này mà hào

phóng mở miệng, nụ cười càng ngọt một phần, “Trước tôi mượn một ngàn có thể chứ?” Dùng không hết trả lại hắn cũng được, Hạ Cảnh Điềm nghĩ.

“Cho cô mượn tiền có thể, nhưng là, tôi có điều kiện.” Đỗ Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm nhăn lại lông mày, không thể tưởng được hỏi hắn mượn ít tiền

hắn còn có điều kiện, không khỏi sững sờ, “Điều kiện gì?”

“Biệt thự của tôi bụi bẩn quá, cô ngày mai đến quét sạch sẻ, cái này một ngàn đồng xem như tôi đưa cho cô tiền lương.”

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc rồi, người này nói đùa gì vậy? Lại muốn nàng làm

loại chuyện này, nhưng là, hắn nói ra điều kiện xác thực cũng hấp dẫn,

vừa vặn ngày mai lại là Chủ Nhật, nàng không cần đi làm, hơn nữa, trước

mắt nàng lại thiếu tiền dùng, nghĩ nghĩ, nàng thở dài, “Được rồi! Tôi

đáp ứng, buổi sáng ngày mai tám giờ tôi đến biệt thự của anh.”

Đỗ Thiên Trạch vội vàng viết một chuỗi địa chỉ cho nàng, thuận tiện từ

trong túi áo móc ra một xấp tiền cho Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm cầm lấy

tiền, đáy lòng có chút không phải tư vị, ngẫm lại, kẻ có tiền cùng người nghèo thật khác biệt, cổ nhân vi năm đấu gạo khom lưng, hôm nay nàng

Hạ Cảnh Điềm vì một ngàn đồng tiền cam nguyện làm người hầu, ai. . . . . .

Trước lúc đi, Đỗ Thiên Trạch không quên dặn dò một phen, Hạ

Cảnh Điềm đang phiền hắn dong dài, vội vàng nói còn cùng bạn nàng gặp

mặt.

Buổi chiều, ba cô gái xinh đẹp cùng một chỗ, khiến cho ai

cũng thập phần thoải mái, Hạ Cảnh Điềm cũng bởi vậy đem việc không vui

hôm nay tan hơn phân nửa, thể lực các cô gái cũng không thể xem thường,

từ hai giờ chiều đi dạo đến bảy tám giờ tối, biết được Hạ Cảnh Điềm đêm

nay không có chỗ ở thì A Nhã tự động mời Hạ Cảnh Điềm về nhà, dù sao

nàng cũng chỉ có một mình, Tiểu Ngữ cuối cùng cũng tham gia náo nhiệt

chui vào, cuối cùng, ba người ăn xong cơm tối liền trực tiếp trở về nhà A Nhã.

Nhà A Nhã tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, rất có phong

cách của những cô gái trẻ thanh xuân, ba người hi hi ha ha, cãi nhau ầm

ỉ, cũng trôi qua thập phần vui vẻ, cùng một chỗ xem ti vi, cùng nói

chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác đến mười một giờ, khi Hạ Cảnh

Điềm chuẩn bị lên giường ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Cảnh

Điềm thầm nghĩ muộn như vậy sẽ là ai gọi điện, cầm lấy điện thoại, trong bụng nàng cả kinh, là Kỷ Vĩ Thần. . . . . .

Nàng tranh thủ bò

xuống giường, nhìn bên cạnh hai người bạn có nụ cười thần bí, nàng sắc

mặt hiện lên vẻ bối rối, nhanh cười nói, “Là điện thoại của một người

bạn.”

“Cái gì? Sao cậu phản ứng lạ vậy, có phải là bạn trai. . . . . . ?” Tiểu Ngữ dùng điệu cười kỳ quái chọc ghẹo.

“Nhanh tiếp đi, không tiếp sẽ bị dập máy.” A Nhã nhắc nhở lấy.

Hạ Cảnh Điềm tranh thủ nhấn xuống nút trả lời, điện thoại truyền đến Kỷ Vĩ Thần tiếng nói trầm thấp, “ Cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở nhà bạn, đêm nay không quay về .” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cứng

rắn, nói không ra cảm giác, nghe thanh âm của hắn nàng lại tức giận,

phải biết rằng hôm nay một cái tát kia cũng không phải là khổ sở uổng

phí .

Bên kia quả nhiên Kỷ Vĩ Thần trầm mặc không nói gì, thật

lâu lại tắt điện thoại, Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc nhìn màn hình

điện thoại trong tay, hắn có ý gì?

Trong biệt thự tráng lệ, một

bóng dáng cao thẳng đứng trước cửa sổ sát đất, sau lưng, Trình Thủy Tâm

dựa sát vào, “Thần, anh đang ở đây nghĩ cái gì?”

Kỷ Vĩ Thần nhàn

nhạt đẩy cánh tay cô ra, ánh mắt hiện lên sự bài xích, Trình Thủy

Tâm đột nhiên tới làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đồng thời, nhưng

cũng có chút nói không nên lời chán ghét, hắn môi mỏng kéo nhẹ, lạnh

nhạt lên tiếng, “Em trở về đi!”

Trình Thủy Tâm ủy khuất cắn môi

dưới, vô cùng đáng thương lên tiếng, “Thần, em đau khổ đợi anh một

ngày, anh cứ như vậy đuổi em đi?”

“Em không nên về đây.” Kỷ Vĩ Thần nhìn cũng không nhìn cô, giọng điệu vẫn không có chút nào mềm lòng.

Đã thấy Trình Thủy Tâm lập tức thay đổi hé ra vẻ mặt kiên cường, cô kiên

định nói, “Không, em muốn ở lại bên cạnh anh, em muốn anh. . . . . . Em

không quên được quá khứ của chúng ta. . . . . .” Nói xong, thân thể vừa

muốn ngang nhiên xông qua, lại bị Kỷ Vĩ Thần một câu nhàn nhạt hỏi làm

cô dừng lại, “Là em đuổi cô ấy đi?”

Chữ “Cô ấy”, làm cho Trình

Thủy Tâm biến sắc, cô nhướng nhướng mày, cười nhạt nói, “Em chỉ để cho

cô ấy đi một đêm qua chỗ bạn bè, cũng không có đuổi, như thế nào? Anh

đau lòng rồi?”

Đã thấy