
m má nóng ran, lòng day dứt.
Hành
động Bắc Hàn hôn môi cô không phải là chuyện quan trọng. Mà là lúc Bắc Hàn ghé
sát vào mặt cô, cô chợt nhận ra ánh mắt anh…khác trước đây. Cô cũng không phải
là Ngải Ái của trước kia nữa. Mộc Duệ Thần đã một bước biến cô từ con gái thành
đàn bà. Làm sao cô có thể ở bên một Bắc Hàn trong sáng và sạch sẽ được nữa đây?
Tuyệt
đối không thể được!
*************
“Tiểu
Ái, cậu đi chậm lại. Ui trời, sao cậu chạy nhanh thế. Tớ mệt muốn chết nè”.
Nghe
tiếng Thang Tiểu Y í ới sau lưng, Ngải Ái mới dừng lại nhận ra mình đã chạy
cách rất xa biệt thự nhà Bắc Hàn.
Cô quay
đầu lại chờ Thang Tiểu Y mắng:
“Thang
Thang, cậu dám cấu kết với Bắc Hàn bắt nạt tớ. Tớ tự dưng lại bị anh ấy hôn. Tớ
phải làm sao đây hả? Từ giờ trở đi ngày nào đến trường bọn tớ cũng đụng mặt
nhau, làm sao bắt chuyện với anh ấy được nữa đây?”
“Anh ấy
là giáo sư Khoa Y, tụi mình là sinh viên Khoa Sử, cách nhau xa lắc. Nếu cố gắng
chắc chẳng gặp được nhau đâu. Không sao đâu!”
Thang
Tiểu Y vỗ vai an ủi.
“Tớ nói
này. Ở đây là khu biệt thự của nhà giày, đến một chiếc taxi cũng không có. Cậu
định cứ chạy như thế này về nhà luôn hả?”
Ngải Ái
đá cục đá dưới chân. “A… Tớ quên mất”.
Hai
người đang nói chuyện thì có tiếng xe đỗ xịch sau lưng, quay lại thì thấy chiếc
xe thể thao của Bắc Hàn.
Chiếc
xe dừng lại bên cạnh cả hai. Cửa xe được đẩy bật ra, chàng trai trong xe bước
xuống.
Ngải Ái
thở ra nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy may mắn vì đó không phải là Bắc Hàn.
“Giáo
sư giao cho tôi nhiệm vụ đưa hai cô về. Ở đây cách khá xa nhà của hai cô. Xin
mời nhanh chóng lên xe”. Người lái xe nói.
Ngải
biết do Bắc Hàn thấy cô xấu hổ nên nhờ lái xe tới đưa cả hai về. Cô chợt
cảm thấy chắc Bắc Hàn cũng lúng túng lắm vì lúc nãy đã kiss cô… A …. Nhớ lại
lúc đó thật sự xấu hổ muốn độn thổ!
Lúc cả
hai lên xe Thang Tiểu Y lục tìm điện thoại thì phát hiện cô để quên ở bệnh
viện. Cô liền mượn điện thoại của Ngải Ái để gọi về nhà thông báo tình hình,
nói với ba mẹ cô ở nhà Ngải Ái rất thoải mái.
Cúp
máy, Tiểu Y mở nhật ký cuộc gọi liền bị đập vào mắt bởi ba chữ Mộc Duệ Thần. Cô
quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Ngải Ái, không nghĩ ngợi bấm nút gọi đi.
Ngải Ái
nhìn sang hoảng hốt.
“Cậu
đang làm gì vậy hả?”
“Gọi
cho Mộc Duệ Thần một là để ôn lại kỷ niệm xưa, hai là cảm ơn cậu ta vì đã chăm
sóc cậu lâu như vậy, ba là muốn cậu ta xin lỗi vì dám bắt cậu đi…”
“Đừng!”
Ngải Ái
hét lên, nắm cổ tay cô nàng để đoạt lại.
“Không
được gọi điện cho cậu ta!”
“Tại
sao?”
“Tớ chỉ
có thể nói là không thể được! Cậu trả điện thoại cho tớ đi!”
“Cậu
đừng hòng!”
“Thang
Tiểu Y, tớ phát cáu rồi đây!”
“A!
Chết rồi. Điện thoại… Nó bay mất rồi…”
*************
Cô bé
mất một thời gian khá lâu mới cởi được dây nịt của Mộc Duệ Thần ra, khó khăn cố
gắng cởi quần anh.
Cô bé
đứng lên rồi cởi bỏ đồ lót trần như nhộng đứng trước mặt anh, ngây thơ nhìn Mộc
Duệ Thần…
“Xin
lỗi anh… Tôi không biết, không biết phải làm gì nữa…”
Mộc Duệ
Thần lạnh lùng kéo tay cô bé vật ngã xuống ghế nệm, nhìn mặt cô bé nhưng lại
nghĩ đến một người khác.
Ánh mắt
thờ ơ cùng động tác thô lỗ khiến cô bé nằm dưới người anh cắn chặt răng không
dám lên tiếng.
Bỏ qua
màn dạo đầu, Mộc Duệ Thần đè lên cơ thể cô, cau mày nhìn cô rồi nâng eo cô lên.
“Tôi sẽ chấm dứt nhanh thôi”.
Giọng
nói vẫn lạnh tanh. Cô bé lòng đầy biết ơn nói với Mộc Duệ Thần:
“Cảm…
Cảm ơn…”
Vào
khoảnh khắc anh định đẩy vào trong… Điện thoại di động để trên bàn đột ngột đổ
chuông. Mộc Duệ Thần quay đầu nhìn thấy một gương mặt xinh xắn đáng yêu tươi
cười xuất hiện trên màn hình. [Nếu không có cuộc gọi này... chắc cả đời Mộc Duệ
Thần phải sống trong nhục nhã... '>
Bé con.
Anh
chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục. Anh đẩy cô bé ra, phủ lên trên áo khoác
rồi cầm điện thoại muốn bắt máy nhưng cuộc gọi đột ngột tắt ngúm.
Mộc Duệ
Thần cau mày, thì thầm:
“Làm gì
vậy không biết?”
Lúc anh
muốn bắt máy thì lại tắt là sao. Chần chừ một lúc, anh quyết định gọi lại.
Máy
bận.
“AAAAA!”
“AAAAA!”
Hai
tiếng hét điếc tai đồng loạt vang lên. Cả Ngải Ái và Thang Tiểu Y đều giơ tay
ra để chụp điện thoại nhưng vẫn phải nhìn điện thoại bay ra ngoài cửa xe, rơi
xuống giữa ngã tư sau đó một chiếc xe tải đi qua nghiền… Nát vụn.
Lái xe
vội quay ra sau hỏi:
“Cô
Ngải, phải làm sao đây?”
Ngải Ái
nhìn qua cửa sổ thấy những mảnh vụn của điện thoại, mắt giật giật, giọng nói có
vẻ khá bình tĩnh.
“Không
sao… Anh cứ lái xe đi tiếp đi”.
Chưa
kịp lưu số của Mộc Duệ Thần, hơn nữa đây lại là điện thoại cậu ta tặng cho cô
cũng có thể xem như đây là ràng buộc duy nhất giữa cô và cậu ta.
“Tiểu
Ái, tớ xin lỗi… Tớ không cố ý đâu. Chiếc điện thoại đó chắc đắt lắm. Tớ sẽ chăm
chỉ làm thêm để kiếm tiền mua đền cho cậu một cái giống y như thế… Tớ xin lôi,
rất xin lỗi Tiểu Ái. Là lỗi của tớ”.
“Lảm
nhảm!”. Ngải Ái cười với Thang Thang. “Dù sao đó cũng chẳng phải là của
tớ. Nát thì cũng đã nát rồi. Mất thì mua cái mới. Không sao đâu”. Sau đó cô
quay sang nói với lái xe.