
hủ”.
Vệ Thu
Ninh càng cười rộ lên, điên dại.
“Thu
Ninh, đủ rồi, bà chạy trở lại là tốt rồi, đừng có lảm nhảm nữa”.
Mộc
Thận mắng bà, mặt Vệ Thu Ninh liền biến sắc, xám ngoét, ánh mắt tối tăm, quay
người đi lại gần Mộc Thần.
Ngải Ái
nhìn thấy cảnh ấy, trong giây phút đó, Vệ Thu Ninh cười khẩu với Mộc Duệ Thần,
một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt đắc ý.
Và cô
nhìn thấy, Mộc Duệ Thần nắm chặt vết thương ở cổ tai trái, nắm rất chặt, các
ngón tay nổi cả gân xanh.
Ngải Ái
đột ngột nhớ lại, đứa bé mà cô đã truyền máu năm năm trước, trên cánh tay trái
có một vết đâm sâu hoắm khoảng năm phân, rất sâu, lệch một xíu nữa là đã cắt
trúng động mạch chủ, tắt thở mà chết.
Vết
thương đó là do Vệ Thu Ninh cắt, bà ta vì nỗi hận thù của mình mà cắt tay Mộc
Duệ Thần lúc đó chỉ mới một ngày tuổi và để lại vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ
mờ đi, đến tận bây giờ bà ta vẫn còn hận, và quyết tâm trả thù.
Lòng
hận thù đáng sợ của bà ta làm Ngải Ái lạnh run.
Chỉ còn
khoảng mười bước nữa Vệ Thu Ninh sẽ trở lại bên cạnh Mộc Thần, và Mộc Duệ Thần
tiếp tục là con rối cho Mộc Thần điều khiển.
Không
thể được!
Tay
Ngải Ái đụng phải một thứ rất lạnh trong người, tay cô nặng nề nhưng lý trí lại
thúc đẩy cô phải làm như thế nào.
Mộc Duệ
Thần, từ trước tới giờ anh luôn bảo vệ em… Lần này, em sẽ bảo vệ anh.
“Đoàng!”.
Một tiếng súng vang lên.
Tất cả
mọi người đều sửng sốt, ngay cả Mộc Duệ Thần cũng đờ người.
Phu
nhân của Mộc Gia – Vệ Thu Ninh bị bắn vào lưng, cơ thể gầy yếu ngay lập tức ngã
xuống đất nhắm mắt lại, tắt thở.
“Không
– - – -!” Kiều An Kỳ gào lên. “Mẹ, mẹ ơi!”
Ngải Ái
mở to mắt, nhìn bàn tay của chính mình đã giết chết mẹ của Mộc Duệ Thần.
Cô vứt
súng, không dám quay lại nhìn Mộc Duệ Thần. “Em… em đã bắn…”
“Mẹ, cứu
mẹ! Tôi cầu xin các người hãy cứu mẹ tôi…”
Kiều An
Kỳ thét lên chạy tới chỗ Vệ Thu Ninh, Mộc Giản thấy thế đành phải ra lệnh.
“Nhanh ngăn tiểu thư Angel lại”.
“Đưa
Angel quay lại.”
Ngải Ái
nghe được giọng nói bình tĩnh của Mộc Duệ Thần. “Bây giờ tất cả rời khỏi
đảo, cả hòn đảo này sẽ bị phá hủy”.
Lạnh
lùng vàtuyệt tình, sau đó Ngải Ái nhìn thấy Kiều An Kỳ bị người ta bắt phải
quay lại, cô bé đã ngất đi.
Cô cũng
nhìn thấy người của Mộc Duệ Thần đã tập trung lại, định cùng quyết chiến với
người của Mộc Thận.
Ngải Ái
cắn môi, lặng lẽ lùi lại.
Cô đã
làm một việc ngu xuẩn phải không?
Mộc Duệ
Thần chắc chắn đang rất hận cô, chắc chắn là như thế.
Cô… Đã
giết mẹ của anh…
Tốt hơn
hết, nên trốn đi… Cô không muốn nhìn thấy anh hận cô, không muốn điều đó…
“Em
định đi đâu?”
Ngải Ái
nghe thấy có tiếng gọi mình, vội ngẩng đầu lên.
Nhìn
thấy một một khuôn mặt đầy tức tức giận, lắp bắp. “Em…”
Mộc Duệ
Thần nhìn cô gái muốn bỏ trốn, mặt cau lại. “Em phải ở bên cạnh anh, không được
đi lung tung”.”
Vẫn là
cái giọng nói như ra lệnh ấy, nhưng Ngải Ái không thấy sợ.
Cô cúi
đầu, gục gật, lí nhí nói. “Em sẽ đi với enh… Anh đừng bỏ em”.
“Đồ
ngốc, sao anh có thể bỏ em lại”.
Khi
nghe anh nói như thế, Ngải Ái khẽ ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng sau lưng
anh.
Cô
ngẩng đầu lên, nhìn hai phe đang nhìn nhau đầy sát khí, hiểu ra rằng, trên hòn
đảo này, cuộc chiến giữa hai phe đối địch trong Mộc gia đã chính thức bắt đầu.
Trong
cuộc chiến giữa hai phe, không đao kiếm, không vũ khí đạn dược mà chỉ là hai
người để trần vật lộn…
Trong
không khí hỗn loạn, Mộc Thận đứng trong đám đông đến cả nghìn người, cười lạnh.
“Duệ Thần, cháu thực sự muốn trở mặt với ông nội? Cháu là cháu ngoan của ông
mà”.
“Nếu
ông sợ đánh không lại”. Mộc Duệ Thần cười nhạt, thái độ tự tin. “Ông có thể
chịu thua”.
“Được,
lúc này rồi cháu mày vẫn còn ngoan cố được, đúng tính cách của ta, nhưng…”. Mộc
Thận nhìn Ngải Ái, cau màu. “Cháu bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn vẫn chưa có
thuốc giả, ta e rằng cháu sẽ phải chết trong tay ta”.
“Đừng
nói nhiều, vô ích thôi”.
Mộc Duệ
Thần cởi áo khoác, vén ống tay áo. “Bắt đầu đi”.
Ngải Ái
nghe thế, vội nắm tay Mộc Duệ Thần. “Mộc Duệ Thần, anh đừng đánh nhau, anh đang
bị thương, lại còn bị tiêm thuốc…”
“Bé
con, em cứ đứng đó chờ anh là được”. Mộc Duệ Thần mỉm cười với cô. “Anh không
sao, hãy tin anh”.
Nụ cười
của anh luôn có thể làm cho Ngải Ái tin tưởng anh bởi vì đó là nụ cười của sự
tự tin.
Nhưng
cô nhìn thấy vết thương trên ngực của anh đang rỉ máu.
“Không
– -! Không được!” Cô bướng bỉnh níu áo sơ mi. “Em sợ…”
“Tiểu
thư Ngải”, Mộc Giản thấy vậy, bước tới nói với cô, “Khi cậu chủ thi đấu, sẽ
không có ai ra tay, và còn, chỉ cần cậu chủ thắng được chủ tịch sẽ là người có
quyền lực cao nhất, không ai được ngăn cản”.
Trong
lúc Ngải Ái ngập ngừng, Mộc Duệ Thần gỡ tay cô ra, bước đi thật nhanh.
Tuy Mộc
Thận đã cao tuổi nhưng xem ra ông ta vẫn còn rất khỏe, thấy ông ta cởi áo, cơ
bụng sau múi xuất hiện.
Mộc
Thận đi trước những ánh mắt sùng bái của mọi người, cứ thế mà tiến lên trong
khi Mộc Duệ Thần bước đi bình tĩnh, tuy cả người anh cũng toác ra sát khí và
không khí lạnh lẽo tuy nhiên vẫn không thể bằng được Mộc Thận.
Đôi mắt