
ốn thoát khỏi vòng ôm của anh. “Anh là.. anh là
Tổng giám đốc của Mộc thị! Anh là tổng giám đốc của tôi ư?”
Mộc Duệ
Thần khẽ đáp lại: “Ừ!”
“Không
thể nào?”. Ngải Ái không thể chấp nhận được sự thật này, bò dậy muốn bỏ chạy.
“Tổng
giám đốc của Mộc thị lại là một tên biến thái, thế giới này điên thật rồi, tôi
chắc chắc đang nằm mơ! Tôi muốn về nhà!”
“Muốn
trốn cũng vô ích”. Mộc Duệ Thần dựa người vào giường nhìn Ngải Ái kích động
muốn bỏ trốn, giọng nói khá bình thản. “Cô luôn thích chơi trò trốn tìm, nhưng
trò đó giờ tôi chán rồi”.
Những
tiếng gằn giọng này làm cho Ngải Ái có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cô
không hiểu, đối với một người hoàn toàn xa lạ như Mộc Duệ Thần, ở đây để bị anh
bắt nạt… lại thấy không ghét bỏ… thậm chí còn hơi nhớ nhung…
“Anh
muốn gì?”. Cô trốn vào góc giường, mở to đôi mắt sợ hãi.
“Không
bao giờ tin tưởng cô để bị cô lừa, nhốt cô lại, cầm tù cô, vĩnh viễn không bao
giờ cho cô có cơ hội bỏ trốn”.
Anh
lẳng lặng nói, đứng dậy bước tới gần cô, đưa tay nhấn vào tường.
“Bốp”
một tiếng, bật sáng tất cả các đèn, lúc này Ngải Ái có thể nhìn rõ người trước
mắt.
Dáng
người cao lớn, đôi mắt như nước hồ, ánh mắt như ác thú.
Cô từ
từ bò ra sau, nhìn Mộc Duệ Thần bước từng bước lại gần, sợ hãi lắc đầu lia lịa:
“Khoan
đã, anh muốn làm gì? Chúng ta phải nói ra suy nghĩ của nhau… Anh đừng kích
động… Giết người là phạm pháp”.
Cô hét lên
rồi che mặt, rúc vào trong xó không dám động đậy.
Mộc Duệ
Thần nhếch môi cười châm chọc, ngồi xuống giường bên cạnh.
“Ngốc,
bé con, ai muốn giết cô! Tôi chỉ muốn cầm tù cô thôi”.
Ngải Ái
thả tay xuống, mặt đau khổ. “Tôi không phải chim chóc, anh nhốt tôi làm gì? A!
Hay là anh coi tôi như thú cưng? Sao anh phải tìm một người sắp 25 tuổi là tôi.
Ngoài kia có biết bao cô gái trẻ đang tuổi mới lớn xinh đẹp đếm không xuể. Tổng
giám đốc, xin ngài đấy, thả tôi ra đi”. Tên này đúng là một kẻ biến thái.
“Ngoài
cô ra, tôi không cần ai khác”. Giọng nói tùy hứng và bình thản.
“Đừng!”.
Ngải Ái xua tay. “Cầm tù người khác cũng là phạm pháp. Còn nữa, tôi không có kỹ
năng đặc biệt, cũng không có năng lực đâu, rồi anh cũng chán tôi thôi…”
“Cũng
đúng…”. Đôi môi gợi cảm của anh mỉm cười. “Sẽ có ngày tôi chán cô?”
“Có
phải… anh đồng ý thả tôi rồi không?”. Ngải Ái thận trọng hỏi. “Vậy, vậy Tổng
giám đốc nghĩ ngơi nhé, tôi xin nghỉ việc, thấy tôi anh sẽ chán thôi”.
Nói
xong, quay người định bước xuống giường để chạy trốn thì câu nói ngay sau đó
làm Ngải Ái hóa đá.
“Đúng
lucs tôi đang nghĩ có nên chán cô không thì tôi lại chẳng thấy chán”. Mộc Duệ
Thần nói sau lưng cô. “Này cô, hãy nghĩ cách khiến tôi chán cô”.
Cả
người Ngải Ái Ái cứng ngắc như rô bốt, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói nặng
nề:
“Ý anh
là sao?”
“Cô vẫn
ngu ngốc như trước”. Mộc Duệ Thần vươn tay kéo cô lại.
Ngải Ái
nằm trong lòng Mộc Duệ Thần mở to mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần sát, thở cũng
không dám thở.
Gương
mặt đẹp trai này quá đáng sợ, sao lại có người đẹp trai ngời ngời thế này?
“Giờ
làm gì nhỉ?”
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần quét qua người cô, đặt tay lên ngực cô.
“25
tuổi rồi sao? Để tôi kiểm hàng”.
Này!
Ngải Ái
quát to, giương nanh múa vuốt túm lấy tay Mộc Duệ Thần, đá đạp để Mộc Duệ Thần
không thể lại gần, cố hết sức vũng vẫy khoát khỏi vòng tay như gông xiềng của
anh. Kết quả càng bị Mộc Duệ Thần ôm chặt, còn bị anh đè lên trên, Mộc Duệ Thần
chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cô có
cảm giác móng vuốt của cô như của con gà con còn trong trứng trong khi Mộc Duệ
Thần là một con mãnh thú nguy hiểm với hơi thở hoang dã bao quanh cô.
Hai tay
Ngải Ái bị một tay anh kéo lên trên đầu, tay cò lại đang lần cởi từng chiếc nút
áo.
“Anh
định làm gì?”. Ngải Ái gào lên. “Anh mà dám chạm vào người tôi, tôi sẽ tố cáo
cho anh tàn đời”.
“Tốt,
tôi đã chờ ngày này”.
Mộc Duệ
Thần không thèm quan tâm tới cô, cởi áo cô ra nhìn chằm chằm vào làn da trắng
mịn và dáng người xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm:
“Bé
con!”
“Đừng
có gọi tôi là bé con”. Cô hét. “Đồ biến thái, buông tôi ra!”
“Buông
cô ra?”. Mặt Mộc Duệ Thần biến sắc. “Một khi cô đã lựa chọn việc phản bội tôi
tức là… cô tự chọn cái chết và tôi rất thích điều này”.
“Anh
nói quỷ nói ma gì đấy. Tôi nói với anh rồi, anh nhầm tôi với ai”.
Ngải Ái
có lẽ đã phát điên bởi vì cô sắp bị tên này làm nhục. Ánh mắt của tên này như
muốn ăn thịt cô và tuyệt đối không bao giờ tha cho cô.
Cô hít
vào thở ra thật sâu, bình ổn tâm trạng, ngẩng mặt lên nhìn Mộc Duệ Thần, nhỏ
nhẹ:
“Tổng
giám đốc Mộc, nếu mặt tôi giống người mà anh hận hay người đó gây thù gì với
anh thì tôi thay cô ấy lấy làm ân hận vì điều đó. Cho nên, tôi xin anh hãy mở
rộng lòng mình ra, cái gì qua rồi thì hãy cho qua luôn đi, đừng giữ trong lòng,
rồi anh cũng sẽ gặp được người con gái tốt hơn cô ấy”.
Gáy
Ngải Ái lấm tấm mồ hôi, nuốt ực một cái, khổ sở nói tiếp.
“Ai mà
chẳng có quá khứ không muốn nhắc lại, tuy tôi đã biết được bí mật này nhưng tôi
sẽ không nói cho ai biết. Tổng giám đốc, đêm đã khuya rồi, ngài muốn nghỉ ngơi
thư giãn đúng