
ấy là biện pháp mà người vợ trước nghĩ rằng có thể
giày vò bố nhất, nhưng bố vì con nên đã đồng ý với điều kiện ấy. Bố và mẹ lấy
nhau trước khi con ra đời.
Sự việc
này đã ảnh hưởng lớn đến công việc của bố ở trường học. Khi nhà trường hỏi, bố
thừa nhận mọi trách nhiệm, vì bố sợ nhà trường phân công mẹ về nông thôn. Bố là
thầy giáo, là đàn ông, bố bảo đấy là trách nhiệm của bố, như vậy không còn ai
hỏi nhiều nữa. Bố phải về dạy ở một trường sư phạm huyện xa, bố không đưa mẹ
cùng đi, bố bảo hộ khẩu của con theo mẹ, mẹ ở lại thành phố tốt cho việc nuôi
nấng, giáo dục con. Có thể hồi đó mẹ nên đi theo, sống với bố thì cô Trân sẽ
không có cơ hội.
Mẹ đã
vô tình biện hộ cho bố, hoặc đang biện hộ cho chính mình. Mẹ cũng không muốn
nói vì tình yêu nên có thể tha thứ, vì mẹ không tha thứ chuyện bố với cô Trân.
Mẹ chỉ muốn nói, con là kết tinh của tình yêu, là niềm hy vọng, cầu mong của
mẹ, là cả cuộc đời mẹ, hy vọng duy nhất là con được sống hạnh phúc.
Con có
thể xem thường mẹ, rất nên xem thường mẹ, mẹ không biện bạch cho mình. Mẹ chỉ
muốn con rút ra bài học từ mẹ, đối với một người đàn ông đã có gia đình, dù đẹp
trai đến mức nào, đều không nên nhìn lâu vào người đó. Hậu quả yêu một người
đàn ông đã có gia đình là vô cùng đau khổ.
Có thể
bài học quan trọng hơn là, không nên sa vào vòng tay người đàn ông, cho dù
người đó giống như bố, đừng vì thế mà xem thường người bạn trai của con. Nên
biết rằng, không một người đàn ông nào có thể giữ mình khi có điều kiện, trừ
phi người đàn ông đó tự đáy sâu lòng mình căm giận, khinh thường người con gái
kia. Một người con gái ôm ngang người con trai, trong con mắt người con gái đầy
sự sùng bái và khát khao, mọi lý trí của người con trai sẽ đổ vỡ tan tành. Lúc
ấy, người con trai nổi máu anh hùng, muốn thỏa mãn, muốn cứu rỗi người con gái,
người con trai sẽ nghe theo sự ham muốn tình dục, sẽ làm chuyện mà khi tỉnh táo
sẽ không làm, không dám làm. Nếu đấy là người có trách nhiệm, anh ta có thể
nghiến răng gánh trách nhiệm, nhưng trong lòng anh ta sẽ hối hận oán trách. Nếu
là người vô trách nhiệm, anh ta ăn xong, chùi mép bỏ đi, sau đấy huênh hoang
với mọi người mình đã bách chiến bách thắng, còn con sẽ thành đứa con gái rẻ
tiền.
Cho
nên, chưa bao giờ mẹ căm giận bố con, nếu lúc bấy giờ bố đẩy mẹ ra, có thể mẹ
không đủ dũng cảm sống trên đời này.
[1'> Chuyện
kể rằng, văn nhân Liễu Hạ Huệ người nước Lỗ, thời Xuân Thu, vào một đêm bão
tuyết, ông gặp một người con gái không nhà, sợ cô gái rét, ông cởi áo khoác cho
cô gái, ôm cô vào lòng sưởi ấm cho cô, hai người ngồi suốt đêm mà không hề xảy
ra chuyện bất chính - ND
TỤC NGỮ
CÓ CÂU: “Một bước sai, trăm bước trượt dài”, Carol cảm thấy câu nói rất đúng.
Cô nhầm một bước, chọn nhầm hãng hàng không. Kết quả, ở Bắc Kinh xuất phát muộn
giờ, đến Seoul không
kịp nói chuyến dự định.
Thái độ
của nhân viên hãng hàng không rất tốt, cho cô hai lựa chọn: hoặc đi chuyến bay
hôm nay đến San Francisco, có thể đến sớm hơn, chỉ muộn hơn thời gian đã định
khoảng năm tiếng đồng hồ; hoặc ở lại Seoul một đêm, ngày mai đáp chuyến đi Los
Angeles, như vậy việc nối chuyến của cô cũng đúng thời gian, vẫn năm giờ sáng
đến sân bay B, có điều muộn mất một ngày. Nếu ở lại Seoul một đêm cô sẽ được ăn
bữa tối miễn phí, còn được thị thực tạm thời đi chơi Seoul, ngắm cảnh đêm Seoul
nữa. Carol định bay thẳng tới Los Angeles, nhưng cô
muốn đến đại học C có người đón, cảm thấy nên đến sớm, do đó cô chuyển chuyến
bay San Francisco. Tuy muộn hơn năm tiếng,
nhưng như Jason đã nói, anh ta còn đón một cô gái đến vào lúc mười giờ,cùng giờ
đến của chuyến bay muộn năm tiếng, như vậy coi như không lỡ việc của Jason.
Không
ngờ, vì thời gian trung chuyển quá ngắn, chờ cô làm xong thủ tục nhập cảnh thì
chuyến bay đến San Francisco đã cất cánh trước đó hai mươi phút. Hình như thành
phố B này cũng rất tấp nập, chuyến bay tiếp theo cũng đã đầy khách, vất vả lắm
mới kiếm được một chỗ trên chuyến bay, nhưng đến muộn mười lăm tiếng so với
thời gian đã định. Chắc chắn anh bạn Jason sẽ không chờ ở sân bay nữa.
Tục ngữ
có câu: “ Con dao trên đầu chữ sắc”, Carol đi nhầm bước là kết quả của chuyện
háo sắc. Ở Bắc Kinh đã lấy được visa, có rất nhiều hãng hàng không mời chào,
quảng cáo hãng của họ không những rẻ mà còn nhanh chóng. Carol muốn đáp máy bay
của hãng Northwest ( NWA) đến Detroit, từ Detroit bay đến
B, không đầy hai mươi bốn tiếng là đến nơi. Carol nói chuyện với cô nhân viên
bán vé xong xuôi, không biết thế nào lại thay đổi, vì thấy nhân viên hãng hàng
không Asiana giống với diễn viên điện ảnh Hàn Quốc Bae Yong-jun, lại bị cái
cười dịu dàng của anh ta bỏ bùa, vậy là mê muội bỏ hãng NWA, đi máy bay của
hãng Asiana, dọc đường mất thêm tám tiếng đồng hồ, giá vé cũng không rẻ hơn.
Xem ra
“ con dao trên đầu chữ sắc” giết người không dính máu, hoàn toàn tự làm, tự
chịu. Người ta chỉ giống năm mươi phần trăm Bae Yong-jum chứ không có ý bán
hình dáng, bên ngoài cười dịu dàng đấy, nhưng thật ra đều có mụ