
g? - Ông cầu khẩn. - Bố không muốn con
nổi giận. Trong mấy người con, bố lo lắng nhất là con, vì con rất nhạy cảm, cố
chấp, lại rất… rất mạnh mẽ, bố sợ tình cảm mạnh mẽ ấy của con sẽ…
- Mấy
người con? Bố có mấy người con?
- Có…
bốn.
Carol
trố mắt há miệng:
- Bố…
bố có bốn con? Bố với cô Trân…
Carol
biết đấy không phải là đáp án chính xác, nhưng mong rằng đúng như thế.
- Trước
khi lấy mẹ con, bố đã có một đời vợ. Mẹ không nói với con à?
Ông nói
rất thận trọng, có vẻ hối hận vì đã nhắc đến chuyện này. Ánh mắt Carol rất
nghiêm khắc, ông không thể nói tiếp:
- Lần
hôn nhân ấy bố có hai người con.
- Có
phải bố chưa ly hôn với người vợ ấy mà đã lấy mẹ con?
Cô mong
ông nhảy lên phản đối, nhưng ông chỉ hẵng giọng. Carol run lên, giận dữ hỏi:
- Vậy
con là kết quả của mối quan hệ xấu xa giữa hai người? Hay là bố và mẹ lấy nhau
chỉ vì con? Tại sao lúc ấy bố mẹ không bỏ con đi? Bỏ đi, con sẽ không phải chịu
đựng đau khổ ở đời?
-
Thành, con không nên như thế, con không biết rằng, bố và mẹ coi con như viên
ngọc trong lòng bàn tay hay sao? Bố…
Lồng
ngực Carol như muốn nổ tung, cô vung tay, bảo ông đừng nói nữa. Không có gì
phải nói thêm, rất nhiều sự việc rối rắm không có đầu mối nay đã có đầu mối. Mẹ
là học sinh của bố, hai người yêu nhau khi ông chưa ly hôn, vì thế nhà trường
điều ông về dạy ở một trường huyện. Ở đấy ông lại chứng nào tật ấy, yêu Tú
Trân. Đây chỉ là kết thúc hôn nhân, nhưng có trời mới biết ông có bao nhiêu
cuộc tình một đêm, hai đêm? Vừa rồi 11 nghĩ, bố là người đàn ông lầm lỡ, định
tha thứ, thì ra là người quen thói vi phạm như thế rồi.
Carol
lấy cái khăn giấy đặt trước mặt bố, lạnh lùng:
- Ông
làm ơn ghi ra đây tất cả những người con chính thức và không chính thức, không
cần viết tên những người con gái, chỉ cần viết tên con trai thôi, tốt nhất ông
miêu tả hình dáng của họ, để về sau tôi tránh, không may yêu phải một trong
những người anh em ấy.
Carol
KHÔNG NHỚ mình đã nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng ấy như thế nào, chỉ thấy
thức ăn đã ăn đang từng đợt cuộn lên trong bụng; lồng ngực bức bối, tưởng chừng
không hét lên sẽ nổ tung. Carol cảm thấy ông ấy đang đuổi theo, nhưng có thể bị
nhân viên phục vụ gọi lại thanh toán. Carol không ngoái lại xem bố của đuổi theo
không, bất chấp xe cộ, cứ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kẻ tội phạm bỏ
chạy khỏi nơi phạm tội cũng không nhanh bằng Carol.
Về đến
phòng, Carol trùm chăn kín đầu ngủ một giấc. Rất may trong phòng không có ai,
nếu lúc ấy có người, mỗi người hỏi một câu, chắc chắn Carol sẽ bật khóc. Bản
thân Carol cũng không biết mình đã có chuyện gì, hình như cô bày tỏ nỗi buồn
không giống các cô gái khác. Người khác buồn sẽ kêu khóc, nếu không cũng chảy
nước mắt, còn Carol? Lúc buồn lại như tức giận, tức giận làm mình buồn, chỉ
muốn hét lên, đập vỡ thứ gì đó hoặc làm tổn thương một ai đó.
Tất
nhiên Carol chưa làm như thế bao giờ, chẳng qua chỉ vì nghĩ đến bản thân, nghĩ
đến hậu quả. Nếu một người vì buồn bực mà làm những chuyện trái pháp luật, cô
cũng không biết mình sẽ làm như thế nào.
Nằm
trên giường hồi lâu, cơn giận nguôi dần, Carol cũng không biết tại sao mình nổi
giận. Ông ấy lấy vợ lần thứ hai hay lần thứ ba liệu có gì khác nhau? Đã biết
ông ấy là con người như thế rồi, lấy vợ lần thứ hai hay lần thứ ba chỉ khác về
số, không có gì khác về chất.
Tục ngữ
có câu: “Lời nói trước khi chết là lời nói thật”, Carol hiểu câu ấy có nghĩa
là, con người biết mình sắp rời thế gian, thường nắm lấy chút thời gian quý báu
còn lại để xin mọi người khoan dung, tha thứ. Tại sao trước khi chết lại mong
được khoan dung, tha thứ. Thật ra khoan dung hay không cũng chẳng có gì khác
nhau. Khoan dung cũng chết, mà không khoan dung cũng chết. Nhưng con người vẫn
một mực xin được khoan dung, tha thứ, có thể vì khi chết không muốn đem theo
tội lỗi đã gây ra ở đời, có thể đấy là tâm nguyện cuối cùng, muốn trước khi
chết mọi việc đều chấm dứt.
Chết,
hình như đấy là kẻ hòa giải có sức thuyết phục nhất. Có nhiều mâu thuẫn trong
suốt cuộc đời vẫn chưa được hóa giải, trước khi thần chết vung lưỡi hái sẽ được
hóa giải. Người sắp chết lời lẽ đầy thiện cảm; mọi người đối với người sắp chết
lòng cũng thân thiện hơn. Những gì bình thường không chấp nhận, trước khi chết
đều được chấp nhận, tha thứ; chuyện bao năm không được hòa giải, trước khi chết
cũng được hòa giải.
Carol
nghe bố nói bị ung thư, cho rằng bố nắm lấy thời cơ trước khi chết để sám hối
về những điều sai trái của mình nhiều năm qua. Trước khi chết, nếu ông nhận
mình đã sai, rằng ông không nên đến với Tú Trân, có thể Carol sẽ tha thứ cho
ông. Nhưng ông không sám hối, mà chỉ thổ lộ bao năm nay vẫn yêu hai mẹ con
Carol, nhưng lại nói cũng yêu Tú Trân, hình như ông là vị thần tình yêu gieo
rắc tình yêu khắp nhân gian, mà Carol là người gây nên nỗi oan cho ông bao năm
nay.
Trước
khi chết, ông không thừa nhận mình đã phản bội, ông không đưa ra lý do, ông
không có cách nào để bao che cho mình, ông ấp úng, hình như ông yêu ai cũng