
à thôi.
…-Cậu
là kẻ đầu tiên đối mặt với ta mà không run sợ. Thật tiếc khi phải ra tay giết cậu,
nhưng cậu cũng đã giết không ít thuộc hạ của ta rồi, ta không thể tha mạng cho
cậu được…
Cánh
tay Anh Khôi đau buốt, trán cậu đẫm mồ hôi, cậu nhíu mày, không biết bây giờ
Anh Vũ có cảm giác đau hay không, từ nhỏ cậu và cô bé thường có sự liên kết cảm
giác rất lớn, nếu cậu bệnh, cô bé cũng bệnh, cậu bị thương, cô bé cũng cảm thấy
đau, có lẽ vì hai người là anh em sinh đôi nên mới có sự liên kết kì lạ này
chăng ? nhưng có lẽ đã đến lúc mọi thứ dừng lại rồi. Anh Khôi lặng im, đôi mắt
đen thẳm như nhìn vào hư vô, Trường Dương cười nhạt. Anh Khôi không sợ chết,
nhưng lại không hề muốn chết…
-Hừ…Tiếc
nuối ư ? Được rồi, nể tình cậu mang khuôn mặt của cô bé mà ta rất thích, ta sẽ
cho cậu một đặc ân. Khẩu súng giơ cao lên nhằm vào ngực cậu.-Được nhìn thấy em
gái mình…lần cuối…
Nhìn
thấy em gái mình….
Anh
Vũ….
Anh
Khôi ngước lên, ánh mắt đen thẳm trong veo hơi mỉm cười…
-ANH
KHÔI !!!!!!
ĐOÀNG….!!!!!!
Tiếng
súng chát chúa vang lên ngay sau tiếng gọi của Anh Vũ, cô bé sững lại, Trường
Dương đã bóp cò súng, cơ thể Anh Khôi dần gục xuống bên bức tường trắng, máu từ
lưng cậu thấm đẫm lên bức tường….
-ANH
KHÔI !!!!!!
Leo,
Anh Vũ cùng lao lại đỡ cậu dậy, cơ thể Anh Khôi đẫm máu….
-Anh
Khôi, Anh Khôi !!!!!
Khôi
Vỹ dựa em trai vào lòng mình hoảng hốt, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cậu hơi
run…
-Anh…hai…
Cậu
bé cố gượng cười, anh trai cậu đang nhìn cậu đau xót, cậu cố ngước nhìn sang
Anh Vũ, cô bé đang ôm chặt ngực mình, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, dường
như Anh Vũ cũng có cảm giác đau. Anh Khôi nhìn cô bé buồn bã, cậu lại vô tình
làm em gái mình đau nữa rồi. Dù cơn đau đó không ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô
bé, nhưng có lẽ nó sẽ hằn sâu vào trái tim Anh Vũ cho đến mãi cuối đời. Vậy là
cậu vẫn không thể làm gì cho em gái mình cả. Cuối cùng thì cậu vẫn không thể
làm được gì cho nó cả…
Anh
Vũ….
Máu
trên miệng Anh Khôi nhòe ra, Bàn tay nhuộm đỏ máu của cậu cố đưa lên chạm vào
khuôn mặt Anh Vũ, cô bé vội vàng nắm lấy, đôi tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt bàn
tay đẫm máu của cậu. Anh Khôi nhìn cô em gái mình cố mỉm cười…
-Anh
Vũ…Xin lỗi em…
“Anh
không thể giữ được lời hứa với em…”
Anh
Vũ vẫn mở đôi mắt vô hồn nhìn anh trai mình run rẩy, cơn đau không ngừng dồn
lên trong lồng ngực cô bé. Thật khó chịu, nước mắt cô trào ra, ngực cô đau quá,
muốn nổ tung ra mất, cô bé cố mấp máy đôi môi nhưng không thể nói lên lời…
-Anh…
Anh
Vũ thở gấp, cơn đau ngày càng dồn lên, nước mắt cô bé rớt xuống khuôn mặt đẹp đẽ
của anh trai mình…
Anh
Khôi đã giết người, không ít người đã bị cậu hại chết rồi, và bây giờ cậu phải
bị trừng phạt, đó là quy luật nhân quả, nụ cười của Anh Khôi nhợt nhạt, cậu cảm
thấy mình đáng bị như vậy, nhưng cậu vẫn muốn ở cạnh em gái mình thêm một chút
nữa, cô bé là tất cả đối với cậu, Anh Vũ.…
Anh
Vũ…
-Anh
trai…
Nước
mắt Anh Vũ vẫn rơi xuống thấm đẫm khuôn mặt Anh Khôi, giọt nước mắt trong suốt
cuốn trôi đi những vệt máu đỏ tươi tanh nồng…
Anh
Khôi vẫn mỉm cười với cô bé, đôi tay cậu đưa lên khóe mắt cô bé khẽ gạt đi giọt
nước trong suốt, Anh Vũ đang khóc, nhưng sao giọt nước mắt ấm áp rơi trên mặt cậu
sao lại khiến cậu hạnh phúc như vậy ? ánh mắt trong veo của hai người đang nhìn
nhau, ánh mắt đẹp đẽ giống nhau như hai giọt nước, Anh Khôi muốn được ở gần cô
em gái mình hơn chút nữa, khoảng thời gian vừa qua đối với cậu thật quá ngắn ngủi,
hạnh phúc đến với cậu thật quá ngắn ngủi, Khôi mỉm cười, cũng may là cậu đã kịp
nói lời xin lỗi với Anh Vũ rồi…
-Anh
Vũ, anh thương em… thương em nhất…
-Anh
trai….
Những
giọt nước trong veo không ngừng tuôn rơi, đôi bàn tay run run của Anh Vũ cố nắm
chặt lấy tay Anh Khôi, bàn tay bé nhỏ của cô cũng nhuốm đỏ máu của anh. Nước mắt
Anh Vũ đã thấm đẫm khuôn mặt của Anh Khôi, rồi cô bé nhớ lại đường chân trời
trong kí ức của mình, Anh Khôi giống như đường chân trời, cô chỉ có thể nhìn
anh từ xa, mãi đuổi theo anh chứ không thể chạm vào anh được. Dù anh đã ở ngay
bên cạnh cô nhưng cô cũng không thể nào giữ anh ấy lại bên mình được…
Cô
bé thở dốc, đôi môi cắn chặt đến bật máu. Anh Khôi vẫn mỉm cười với cô, nhưng
đôi mắt anh ấy đang từ từ khép lại. Anh Vũ hoảng hốt, cô bé vội nắm chặt lấy
tay anh hơn…
-Đừng….Anh
đừng đi…đừng bỏ đi một lần nữa….đừng bỏ lại em…Anh Vũ mấp máy đôi môi nhỏ nhòe
máu…
Anh
Khôi không phải là đường chân trời. Anh ấy đang ở ngay bên cạnh cô, anh ấy
không hề rời ra cô. Anh Vũ nhìn anh đau đớn, đôi mắt trong veo nhạt nước. Anh
Khôi cố mỉm cười.
-Anh
Vũ !!!! Đừng khóc…anh không sao…em ….đừng khóc…
Lạnh
quá…
Cả
người Anh Khôi lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh thật nhạt nhòa, một màu trắng xóa
bao trùm lấy cậu, cậu không thấy đau nữa, không cảm nhận được gì nữa, chỉ có
khuôn mặt bé nhỏ nhạt nước trước mặt mình…
Nhưng
hình bóng đó cũng mờ dần, mờ dần….
Có lẽ…
Cậu đang từ từ rời xa cái thế giới
này…
-Anh Khôi !!!! anh đừng ngủ ! Đừng
nhắm mắt mà!!!
Tiếng nói của Anh