
ĩa
tôi sẽ không ngần ngại xuống tay băm nhỏ ông ra đâu.
-Hừ
! Hoàng Long cau mày. Xem ra con rối mà ông đào tạo sau một thời gian bị điều
khiển giờ đã có linh hồn và tự chuyển động theo ý mình rồi.-Xem ra mày thật sự
không còn muốn trở về nữa rồi, con trai.
-Ờh…
Anh
Khôi nhìn những kẻ đang muốn lao vào mình. Nếu muốn giết cậu mà chỉ mang theo bọn
này thì quá ít rồi. Ông ta nghĩ Anh Khôi yếu đến mức không xử đẹp được tụi này
hay sao chứ.
-Nếu
mày đã quyết định như vậy thì tao cũng không ép mày nữa. Anh Khôi ! Tao sẽ cho
mày một cơ hội. Hoàng Long vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, gã quản gia vội
đi lại mồi lửa cho ông ta.
-Cơ
hội ? Anh Khôi ngước lên ngạc nhiên.
-Đúng
! Dù sao mày cũng là con trai tao một thời gian, mày cũng đã làm cho tao không
ít việc rồi, tao không muốn giết mày. Tao sẽ cho mày một cơ hội để ra đi. Hoàng
Long thở ra làn khói thuốc trắng mỉm cười.
-Chậc
! Tốt vậy sao ? Anh Khôi cười nhạt, ngay từ khi ông ta xuất hiện cậu đã đoán
trước được mình sẽ kết thúc quan hệ với nhà họ Hà bằng một cuộc trao đổi.-Thế
ông muốn gì ?
-Tao
muốn mày giúp tao một việc cuối cùng, nếu mày làm xong, mày có thể đi khỏi nhà
họ Hà, tao sẽ không làm gì gây khó dễ cho mày nữa. Tao sẽ để mày được tự do
đúng với mong muốn của mày.
-Vậy
ông muốn tôi làm gì ? Anh Khôi cười nhạt, việc cuối cùng sao, chắc chắn là
không đơn giản rồi.
-Làm
cái việc mà mày thất bại lần trước, giành một kho hàng mới với bọn Trường
Dương. Lần này là một kho hàng quan trọng hơn trước đây nhiều, tao đã giao tiền
cho đối tác, nhưng nếu muốn lấy nó về thì phải dùng vũ lực mới được, vì Trường
Dương cũng muốn có những thứ này.
-Lại
Trường Dương, dường như không có anh hai, ông không thể làm gì được gã đó nhỉ ?
Anh Khôi cười mỉa mai.
-Thế
nào ? Mày sẽ làm chứ ? con trai !
-Tôi
còn lựa chọn sao ?
-Hừ
! Hoàng Long nhìn cậu cười nhạt.-Vậy tối mai. Đúng 6h00 tối, hãy trở về để chuẩn
bị. Đây sẽ là công việc cuối cùng tao giao cho mày nên đừng có làm tao phải thất
vọng .
-Được
! Ông nói thì phải giữ lời đó…
Anh
Khôi đi rồi, tay quản gia mới quay sang Hoàng Long thắc mắc:
-Ông
chủ, ông định để cậu ta đi tới đó ngày mai sao ?
-Ừ
! Dù hơi đáng tiếc, nhưng đây là cách duy nhất để bắt Khôi Vỹ trở về. Tao cần
thằng nhóc đó trở về để thừa kế vị trí của tao. Đúng là thiếu Khôi Vỹ thì khó
lòng mà hạ được Trường Dương, tao thật sai lầm khi ngày trước đã để nó đi, bây
giờ tao phải bắt nó trở về bằng mọi giá.
-Liệu
có được không, cậu hai là người rất mưu mô tính toán, hơn nữa cậu ấy đang giận
ông chủ vì chuyện của cậu cả…
-Nó
chắc chắn sẽ trở về. Hoàng Long cười nhạt, vất điếu thuốc xuống đất dùng chân
di di.-Anh Vũ và Anh Khôi là hai đứa trẻ duy nhất trong nhà họ Hà mà nó yêu
thương, Nếu Anh Khôi gặp nguy hiểm nó nhất định sẽ không ngồi yên đâu. Và sau
chuyện này, nhất định nó sẽ trở về !
Ngày
hôm sau…
-Mệt
quá ! Cuối cùng cũng xong rồi.
Anh
Vũ thở phào nhẹ nhỏm sau khi khép chặt cửa tiệm trà sữa, từ khi có Leo và Anh
Khôi tới, ngày nào Windy cũng đông nghịt khách, Khôi Vỹ cũng không còn tìm cớ
trừ lương của cô nữa rồi. Cô bé quay lại quầy tính tiền mỉm cười, Leo đang nhìn
ly nước ép cà chua có vẻ nhăn nhó. Phần thưởng của cậu hôm nào cũng là một ly
nước màu đỏ to đùng này. Anh Khôi thì đang lau lại mấy chiếc ly thủy tinh mới rửa,
đôi mắt trong veo của anh hơi buồn, dường như hôm nay anh ấy cũng ít nói hơn mọi
hôm thì phải…
-Khôi
! Em sao thế ? Em đã lau chiếc ly đó 10 phút rồi đó. Khôi Vỹ nhìn em trai mình
lo lắng, Anh Khôi quay sang mỉm cười rồi treo chiếc ly lên giá.
-Anh
Khôi ! Hôm nay cậu có vẻ ít nói hơn mọi khi nhỉ ? Có chuyện gì sao ? Leo cũng
quay sang quan tâm, mọi lần cậu xáp lại gần Anh Vũ đều bị Anh Khôi phá rối mà,
sao hôm nay nó có vẻ hiền thế ?
-Không
có gì. Anh Khôi mỉm cười.-Chỉ là tớ không biết tối nay phải làm gì cả, vì hình
như tối nay mọi người đều có lịch trình đi chơi hết rồi nhỉ?
Anh
Vũ và Leo nhìn nhau hơi ngượng ngùng. Hôm nay là ngày Valentine và đúng là Leo
đã hẹn Anh Vũ đi chơi rồi. Nhưng thực ra chỉ có hai người là có lịch thôi, còn
những người khác rất rảnh cơ mà…
-Anh
Khôi, nếu anh buồn anh có thể ngồi uống với anh hai vài ly mà, vì tối nay anh ấy
cũng đâu có hẹn. Anh hai của chúng ta cũng “đang độc thân” ! Anh Vũ cười tinh
quái, cô bé cố nhấn mạnh mấy từ “đang độc thân” cố cho anh mình nghe.
-Hừ
!
Khôi
Vỹ nhìn cô em gái cười nhạt, con bé này định chọc giận anh sao. Leo cũng nhìn anh
hơi ngạc nhiên, một người đẹp trai quyến rũ như Khôi Vỹ tại sao đến giờ vẫn
chưa lấy vợ chứ ? Rõ ràng những cô gái gặp anh đều phải nghiêng ngã trước anh
cơ mà ? Không lẽ tiêu chuẩn của anh ấy cao đến mức không có cô gái nào đáp ứng
được sao?
-Anh
Khôi ! Hôm nay tụi em không tách đi riêng nữa đâu, tối nay tất cả chúng ta cùng
đi chơi nhé ! Đi chơi phải đông thì mới vui.
Anh
Vũ nhìn anh trai mình mỉm cười thật tươi. Cát Cát và Minh Nhật hôm nay cũng ở lại
quán của mọi người, từ khi Anh Khôi xuất hiện ở đây dường như Windy ngày càng
xôm tụ h