Duck hunt
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324331

Bình chọn: 9.5.00/10/433 lượt.

uyến mãi, tội gì không đổi chứ, nhiều lợi ích lắm. Cậu cũng nên đổi số đi.

- Mình đổi số khác làm gì? Rồi phải lần lượt thông báo số mới đến từng người thân và bạn bè sao? Phiền lắm!

- Phiền gì mà phiền? Gửi một cái tin nhắn là xong ngay.

- Tóm lại là mình không thích. Chấm hết!

Sau khi hết giờ làm việc, Điền Ca tới trường mẫu giáo đón con. Ngoài những hôm phải trực ca, hằng ngày Điền Ca luôn đi làm về rất đúng giờ, có lẽ đây là ưu điểm lớn nhất của nhân viên phòng siêu âm. Các nhân viên phòng khác, mặc dù được lót tay bằng phong bì dày cộp, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, những hôm tan ca đúng giờ chỉ đến trên đầu ngón tay, còn lại bất cứ lúc nào họ cũng phải ở lại bệnh viện để thực hiện phẫu thuật. Thi thoảng, Điền Ca mới gặp những tình huống đặc biệt nên không mấy đau đầu về chuyện giờ giấc. Vì thế, việc buổi sáng Lý Dương đưa con đi học, và đến buổi chiều Điền Ca đón con về, đã trở thành thông lệ của gia đình này.

Về đến nhà, Điền Ca định kể với Lý Dương chuyện Tích Tích dò hỏi về Lệ Sảnh, nhưng anh vẫn chưa về. Nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, Điền Ca cho Ni Ni ăn trước, còn mình thì ôm bụng đói chờ anh. Ba bốn tiếng đồng hồ sau, cơm canh nguội ngắt, thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Trong lúc chờ Lý Dương về, Điền Ca mở máy tính, lên mạng. Thường thì cô chỉ vào các website bất động sản để theo dõi xu hướng nhà đất ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến; còn những tin tức lá cải giật gân như quan chức ngã ngựa, MC nữ vướng scandal gái gọi, tỉ phú nhảy lầu tự tử... cô vốn không có hứng thú ngồi đọc.

Sau cái chết của Ngụy Xuân Phong, Lý Dương truyền một cách nhìn khác về nhân sinh quan cho Điền Ca: “Người chết rồi thì dù có mười căn hộ cũng không thể mang theo xuống mồ được.” Cô biết điều anh nói hoàn toàn đúng, nhưng mỗi lần vào các website bất động sản, quan niệm đó đều bị những tin tức đáng sợ về nhà đất đánh bật, khiến cô buồn bã suốt cả ngày.

Thanh Đảo tuy không phải là thành phố trực thuộc trung ương nhưng cũng là thành phố lớn. Một khi bất động sản của thành phố này cao tăng thì giá nhà của các khu vực xung quanh cũng tăng vùn vụt. Chả thế mà, rất nhiều chủ nhà second-hand, sau khi ký hợp đồng đã nuốt lời, họ chấp nhận trả tiền phạt vi phạm hợp đồng để giữ lại nhà, chờ ghim giá. Điền Ca rất lo, cô chỉ sợ chủ nhà không đợi được lại tự ý nâng giá bán. Ngộ nhỡ ông ta nâng lên thêm dăm ba vạn tệ, thậm chí là cả chục vạn tệ nữa thì cô và Lý Dương được ăn dưa bở rồi.

Hôm qua Lý Dương tăng ca, Điền Ca dặn đi dặn lại, xong việc anh nhớ mang thẻ ngân hàng về. Nhưng buổi tối, anh đi xã giao đến nửa đêm mới mò về. Cô hỏi thẻ đâu thì anh bảo quên rồi. Trông bộ dạng say khướt, vừa bước vào nhà đã ngã vật ra giường của anh, cô đành bó tay, không nói lời nào. Sáng nay, cô lại dặn anh nhớ về sớm và cầm theo thẻ ngân hàng. Không ngờ, chín giờ rồi mà chẳng thấy người đâu cả, ngay đến một cuộc điện thoại cũng không gọi.

Ni Ni nũng nịu chạy ra đòi mẹ cùng chơi dán tranh. Cô ngồi bệt xuống nền nhà, không để tâm đến việc dán hai chú gấu nhỏ cùng con, sau đó cô đứng bật dậy đi ra cửa bếp rồi lại quay ra, nghĩ bụng: Không được, không thể đợi những bảy ngày nữa, phải đánh nhanh thắng nhanh để ông ta sang tên mới được, chỉ khi nào căn hộ đứng tên vợ chồng mình thì nó mới thực sự là của mình, bằng không, lơ là một tỷ là chẳng lường trước được điều gì.

Ni Ni cầm tập tranh dán chạy lại bên Điền Ca, nài nỉ:

- Mẹ! Mẹ! Con lại dán được một con thỏ trắng nữa rồi này, đến lượt mẹ dán sói xám đấy!

- Con bé này, rách việc quá đi mất. - Điền Ca nổi cáu, - Ra đằng kia tự chơi đi, không thấy mẹ đang bận sao?

Ni Ni đang vui vẻ, nay nhìn thấy sắc mặt của mẹ, bèn òa lên khóc.

- Có im đi không? Còn sợ hàng xóm chưa nghe thấy hay sao? - Điền Ca nghiêm mặt, tay dứ dứ ra như muốn đánh, - Nín ngay, không được khóc, con mà khóc mẹ sẽ quất cho một trận.

Ni Ni càng khóc dữ hơn. Nó ngửa cổ gào thật to, khóc đến khản cả giọng, nước mắt nước mũi tèm lem.

- Mẹ xấu mẹ xấu, con ghét mẹ, con không chơi với mẹ nữa...

Hết giờ làm, đồng nghiệp đã về từ lâu, các phòng làm việc trong tập đoàn CC trở nên yên ắng khác thường, thỉnh thoảng có tiếng đế giày gõ xuống nền nhà rồi lại im phăng phắc.

Một mình Lý Dương ngồi im như phỗng trước máy tính, chỉ có mấy ngón tay là miệt mài di chuột, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, lúc thì là một tay cự phú tiêu tiền như rác, lúc lại thành hiệp khách võ công cái thế... Chơi xong một ván game, anh xem lướt qua tin tức, chẳng có gì đáng xem. Khi anh vừa tắt màn hình thì chợt cảm thấy đau đầu, hoa mắt, tâm trạng chán nản như rớt xuống vực thẳm.

Điện thoại di động của anh vang lên bản nhạc anh cài riêng cho Điền Ca.

- Alô? - Cô nói.

- Anh đây.

- Đang ở đâu đấy?

- Phòng làm việc.

- Làm gì? - Câu hỏi nhát gừng của Điền Ca không giống như đang ngạc nhiên, mà là đang tức lộn ruột.

- Không làm gì cả.

- Thế tại sao không về nhà?

Lý Dương không trả lời.

- Nói đi chứ! - Giọng của Điền Ca không ngọt lịm nữa, mà thay vào đó là giọng nói có phần gắt gỏng, từ đầu dây bên kia dội lại. - Hế