
ốn hả?"
An An chẳng còn tâm trí đâu mà màng đến sĩ diện, cô vội níu lấy vai anh, mơn man yết hầu, tủi thân đáp: "Ừ."
Khó có lúc cô biết điều như vậy, nghe giọng nói mềm mại của cô, anh cũng động lòng, anh cắn lên môi cô, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ai?"
"Tập ca ca..." An An mơ màng đáp, cô cong người đón anh, nức nở van lơn: "Tập ca ca... Mau lên đi..."
Cô yếu đuối khẩn cầu, Tập Mặc Nhiên lúc này cũng khó nhịn nổi nữa, anh nặng giọng chấp nhận, rồi nhanh chóng tiến thẳng vào... Đôi tay căng thẳng đặt trên lưng anh cuối cùng cũng buông lỏng, cô thoả mãn rên rỉ theo tiết tấu của anh...
Để làm tròn trách nhiệm của một bác sỹ tâm lý, thoạt đầu tuy Tập Mặc Nhiên ỷ vào ưu thế nghề nghiệp nhẫn tâm hành hạ An An một hồi, nhưng sau đó cũng thoả mãn cô hai lần liên tiếp. Xong chuyện, An An phiêu diêu chìm đắm trong lòng anh, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần.
Tập Mặc Nhiên phẩy nhẹ sợi tóc vương trên vầng trán dính dấp của cô, dịu dàng hỏi: "Đói bụng không?"
An An nhắm mắt nằm sấp trên người anh, lắc đầu, giây lát sau, cô mở bừng mắt, nào ngờ đúng lúc chạm mắt với anh, anh mỉm cười yên ả, đôi tay đang đặt trên lưng cô siết nhẹ: "Sao vậy?"
An An lắc đầu, rúc vào cổ anh, không nói không rằng.
Một lát sau, cô lại ngẩng lên ngó anh, kìm lặng không đặng, nhỏ giọng hỏi: "Anh không để ý à...?"
Cánh tay đang bấu vào tay anh vô thức chặt thêm, Tập Mặc Nhiên thoạt đầu không rõ, sau nhìn gương mặt ửng hồng của cô thì mới hiểu ra, bèn cười khẽ, ôm chặt cô vào lòng: "Quả nhiên sâu trong lòng vẫn là cô bé truyền thống, giản đơn."
An An thấy anh cười nhẹ thì hơi phiền muộn, song nghe anh nói vậy thì không hiểu rốt cuộc anh có để tâm hay không, bèn ngẩng lên lườm cho một cái.
Tập Mặc Nhiên làm như không thấy, quấn quýt lấy mái tóc mềm như tơ của cô. Thấy cô tỏ ra căng thẳng, bèn nghiêm nghị chân thành hôn phớt lên trán cô.
"Trước khi gặp nhau, những chuyện em từng trải qua trong quá khứ đều là tiền đề dẫn đến hiện tại, nếu không có chúng, liệu rằng anh có yêu em? Những chuyện đã qua, không thể thay đổi, mà cũng không cần phải thay đổi."
Ngữ khí anh đầy vẻ bao dung chân thành, An An liền dịu xuống. Tập Mặc Nhiên cọ cằm lên trán cô, nhỏ giọng bảo: "Còn về chuyện đó, anh chưa bao giờ để ý tới, nhưng có chút bận lòng."
Cảm nhận bóng hồng trong lòng co người lại, anh bèn dỗ dành: "Anh bận lòng là bởi không biết khi xưa em có từng đau đớn, khổ sở, không đành lòng hay không."
Cằm anh vẫn tựa vào trán cô, lúc anh cất tiếng nói chuyện, cảm giác rung động đều đều lan tỏa, khiến lòng cô cũng run rẩy theo. Chưa từng ai hỏi cô liệu có từng khó chịu, không đành lòng hay không.
Song An An đã sớm không đặt nặng những chuyện quá khứ. Qua cơn xúc động, cô bỗng chọc tay vào ngực anh, hầm hừ: "Xem điệu bộ ban nãy của anh, chắc lần đầu tiên tưởng đau muốn chết à!"
Tập Mặc Nhiên cúi đầu cười, sờ trán cô thấy không còn nóng nữa, bèn lau qua mồ hôi rịn cho cô, rồi chế nhạo: "Sớm biết thế này thì đã khỏi cần cho em uống thuốc hạ sốt."
An An nghe vậy thì xấu hổ bực bội cấu mạnh người anh.
*
Mới qua năm mới được vài hôm, ai nấy đều rảnh rỗi. Tập Mặc Nhiên và An An cũng vậy. Ngoại trừ thi thoảng Tập Mặc Nhiên phải về nhà có việc, toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho An An. Tập Mặc Nhiên không muốn cô bị ốm mệt lâu, bèn chăm sóc tỉ mỉ, An An cũng cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, thêm nữa sau cái lần sốt cao đổ nhiều mồ hôi đó, cô cũng mau chóng khỏi hẳn.
Có điều vừa khỏi ốm, ngày nghỉ cũng nhanh chóng kết thúc, nhất là đôi uyên ương đang đắm chìm trong tình ái, chẳng màng thế sự thì thời gian trôi càng mau.
Vài hôm nữa là khai máy bộ "Hồng trần phá", địa điểm quay ở thành phố Y, An An phải có mặt đúng giờ theo đúng hợp đồng, còn Tập Mặc Nhiên cũng bắt đầu tới phòng khám lại, như vậy, hai người họ không thể gặp gỡ hàng ngày nữa.
Bộ "Hồng trần phá" chỉ có ba mươi tập, hơn nữa đạo diễn Từ là người coi trọng cả số lượng lẫn chất lượng, năng suất làm việc cao, các diễn viên từng hợp tác với ông đều nhận xét rằng quá trình làm việc vừa vui vẻ thuận lợi, nhưng cũng vừa lao lực vất vả. Bởi vậy bộ phim võ hiệp này tuy yêu cầu khắt khe, nhưng chắc cũng chỉ tầm ba tháng là hoàn thành.
Có điều ba tháng đối với cặp đôi đang yêu nhau vẫn khá dài.
Đêm trước khi cô đi, Tập Mặc Nhiên giúp cô chuẩn bị hành lý xong, cô bèn nổi cơn thèm khát tựa hồ lang sói bổ nhào vào anh. Sau khi "cơm no rượu say" lại giống hệt con mèo, áp vào người anh mè nheo nũng nịu, khiến Tập Mặc Nhiên nhịn không nổi lại nổi cơn thú tính thêm lần nữa, cô mới mềm nhũn cả người, ngoan ngoãn thủ thà thủ thỉ.
Về nội dung thủ thỉ, đương nhiên là cô đề ra hiệp ước không bình đẳng, ép Tập Mặc Nhiên phải đặt tình yêu lên hàng đầu, bắt anh tới thành phố Y thăm cô.
Bác sỹ Tập bấy giờ vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, và đó cũng là lý do tại sao đêm đó An An nồng nhiệt như vậy. Cô sắp phải đi xa, vậy mà anh lại chẳng có vẻ ủ ê gì cả! Có phải là quá đáng quá rồi không?
Nhưng đến sáng hôm sau, bác sỹ Tập không giữ vẻ bình thản đó được thêm nữa.
Lúc ăn sáng, anh gợi ý đư