
mệt cái liền lăn quay ra ngủ khò khò.
An An đưa quần áo cho con trai thay, An Dật giương đôi mắt dò xét mẹ mình, cất giọng hỏi: "Mẹ đang buồn à?"
An An cố gắng tươi cười đáp lại: "Tại hôm nay đi chơi với hai đứa mệt chết đi được còn gì?"
"Con không hỏi chuyện đó." An Dật tuy mới gần bốn tuổi, nhưng tâm tư vô cùng nhạy cảm, lại rất thông minh. "Chú ban nãy... Mẹ buồn vì chú ấy phải
không?"
An An hơi ngây ra, xoa nhẹ tay lên đầu con: "Để ý ghê thật!" Cô vừa nói vừa nhoẻn cười: "Mẹ đâu có buồn gì đâu."
An Dật gật đầu tỏ ý đã hiểu, chuẩn bị lên giường đi ngủ, An An thấy vậy
bèn kéo con lại trước người, hỏi: "An Dật, chú ban nãy... Con thích chú
ấy à?"
An Dật trừng đôi mắt đen láy như hột nhãn lên, lắc đầu: "Mẹ à, chú ấy là người xa lạ với con mà, con đâu có biết chú ấy là ai!"
An An vuốt lên mái đầu con, không nói thêm gì. An Dật hơi đăm chiêu suy
nghĩ, rồi nhỏ nhẹ nói: "Mẹ hỏi vậy vì mẹ thích chú ấy phải không?"
An An hơi ngẩn ra, bật cười bảo: "Suy luận kiểu gì vậy? Tiểu tử đáng ghét! Đi ngủ mau, ngủ dậy chúng ta về nhà."
An Dật gật đầu, thấy mẹ mình không có vẻ buồn bã nữa thì lại hỏi: "Mẹ ơi,
sao lúc chú kia nói chuyện lại trông buồn thế? Chú ấy là ai vậy? Sao con chưa từng nhìn thấy?"
An An kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cậu con trai nhạy cảm của mình, nhất thời
không thốt nên lời. Có phải chăng? Anh rất buồn ư? Tại sao phải buồn bã
khổ sở như thế?
Đương lúc An An thất thần, An Dật liền nhìn thấy có người đứng trước cửa
phòng, người ấy tựa hồ kinh ngạc, ngay sau đó cất giọng run rẩy, khó
tin, mừng rỡ khôn cùng: "An Dật... Ta, ta là cha của con..."
Kết thúc.
Lời tác giả
Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi tự nhận thấy đây là cái kết hợp lý nhất
rồi, các bạn oánh tôi đến ngã lăn ra đất tôi cũng không viết tiếp đâu!
Nghiêm túc nhé, tôi thật sự thấy dừng ở đây là cái kết hoàn hảo nhất rồi. Có
lẽ các bạn sẽ nói, cái kết này đâu phải là HE, bọn họ còn rất nhiều lời
muốn nói mà chưa nói ra được. Nhưng mà, đối với tôi, nếu cứ viết tiếp về chuyện bọn họ bắt đầu lại thì không thể ăn khớp với toàn bộ nội dung
câu chuyện được.
Kỳ thực tôi đã muốn dừng ngay ở chương trước rồi, nhưng vì quá yêu mến An
An, cũng không muốn khiến cô ấy đau khổ nên tôi mới phóng bút cho cô ấy
thêm một cơ hội, vì vậy chương kết này chính là cơ hội ấy.
Tuy tôi không viết thẳng ra chuyện bọn họ sau cùng lại quay về bên nhau,
nhưng An An là cô gái thông minh, các bạn độc giả cũng là những cô gái
thông minh, hẳn có thể hiểu vì sao tôi lại dừng ở đó. An An chắc chắn sẽ biết nắm bắt lấy hạnh phúc của mình, hơn nữa, qua chương này, tôi nghĩ
giữa họ đã không còn vướng bận bất cứ thứ gì nữa, cụ thể hơn mọi người
có thể tìm được ẩn ý mà tôi đã viết ở những chương trước! Kết cục của họ đã rất rõ ràng rồi nhé!
Có thể sau này bọn họ sẽ gặp phải xích mích, rồi cản trở từ gia đình,
nhưng những việc này thực sự không nên tiếp tục xuất hiện trong truyện,
chưa biết chừng một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, tôi sẽ viết tiếp
một bộ nữa về họ đó! Ha ha ha, nói đùa thôi, tôi cũng hết ý tưởng rồi~~
Được rồi, không dong dài nữa, dù các bạn có hiểu suy nghĩ của tôi hay không
thì truyện này cũng đến đây là kết thúc rồi nhé! Thêm nữa là không có
ngoại truyện đâu, vì có thể sẽ ảnh hưởng tới kết cấu cả truyện. Thế nhé. Chào các bạn.