
nhóm người Tập Mặc Nhiên chờ mọi người đi vãn mới đứng dậy, đồng nghiệp B đột nhiên huých nhẹ vào tay người bên cạnh, thì thầm nói: "May chưa
kìa, các cậu nhìn đi, bà chủ đấy."
Nhất thời ai nấy đều hít sâu một hơi, đồng nghiệp ban nãy lên tiếng: "Đúng
là ngôi sao có khác, trẻ đẹp thế? Ủa, cô ấy kết hôn rồi à? Sao lại dắt
theo đứa nhỏ?"
Những người khác cũng bước chậm lại để nhìn ngó kỹ hơn một chút. Tập Mặc
Nhiên đứng sau lưng họ, thấy bọn họ liếc về phía đó thì cũng lơ đãng
nhìn theo, trong nháy mắt, cả người liền thoắt cứng đờ lại.
Xa cách bốn năm, dù có gặp lại thì tâm tình anh cũng nên hoàn toàn khác
trước, tựa hồ phai nhạt, hững hờ, tựa hồ giống như người dưng nước lã
mới phải. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, nỗi nhớ nhung quyến luyến đột
ngột trào dâng, bên tai không phải văng vẳng tiếng cười lạnh lẽo hay câu nói lừa dối, mà lại là hình ảnh cô ôm riết lấy cánh tay anh, yêu kiều
thỏ thẻ gọi "Tập ca ca".
Tập Mặc Nhiên nhất thời bừng tỉnh, lý trí bay sạch, đôi chân anh bất giác hướng về phía ấy.
An An dẫn hai đứa bé nghịch ngợm An Dật và Quyển Quyển ra ngoài chơi cả
sáng, trước khi về còn đi siêu thị mua một túi đồ ăn vặt to, khệ nệ xách đồ, dắt hai đứa nhỏ vào nhà, đang muốn tới hỏi nhân viên xem tình hình
cửa hàng hôm nay thế nào, bất thình lình phía sang vang lên một giọng
nói tựa hồ sấm động bên tai: "Quân Duyệt."
An An tức thì khựng lại, cô không quay đầu, hai đứa bé đi theo cô trái lại ngoảnh lại nhìn, Quyển Quyển cất giọng non nớt hỏi: "Chú ơi, chú gọi ai thế?"
Giọng nói trẻ con vừa thốt ra, An An lập tức hoàn hồn lại, cô xoay người, ra
chiều tự nhiên chắn trước mặt An Dật. May mà cô đang đeo kính râm, ngăn
lại đôi mắt hoảng hốt lấp lánh ánh nước.
An An tỏ ra bình tĩnh, cất giọng thản nhiên: "Đã lâu không gặp."
Tập Mặc Nhiên do nhất thời kích động nên mới bước tới, nhìn thấy vẻ lạnh
lùng bình tĩnh của cô, anh tức thì nghẹn lời, không biết nên nói gì? Anh không dằn lòng nổi, gọi cô để làm chi đây?
Quyển Quyển ồn ào đòi lôi đồ trong túi An An đang xách ra, bấy giờ Tập Mặc
Nhiên mới để ý tới đứa bé cô đang dắt tay, anh liền biến sắc, cất giọng
chần chừ: "Đây là... con em ư?"
An An hoảng hốt vô cùng, có thể Tập Mặc Nhiên chỉ vô ý hỏi, nhưng bởi lòng đang nặng suy tư nên cô mới không biết phải trả lời thế nào. An Dật lớn nhanh như thổi, phong thái cũng hơi già dặn, nếu Tập Mặc Nhiên mà đào
sâu suy nghĩ, phát hiện ra thì cô phải làm sao?
Cô và Tập Mặc Nhiên đều ôm suy tư riêng, đúng lúc đó Quyển Quyển thấy buồn chán, bèn nắm lấy tay An An ngước lên hỏi: "Dì ơi, Quyển Quyển mệt
rồi..."
An An chợt vụt qua một suy nghĩ, cô lạnh nhạt đáp: "Đây là hai đứa con của Lô Vi, hôm nay cô ấy có việc nên nhờ tôi trông giúp. Nếu không còn
chuyện gì khác, tôi phải đưa hai đứa nó lên tầng nghỉ ngơi, anh về với
đồng nghiệp đi chứ? Bữa nay để tôi mời, các anh cứ tự nhiên."
Dứt lời liền gọi phục vụ dặn dò, sau đó dắt hai đứa nhỏ lên tầng.
Tập Mặc Nhiên ủ rũ, đứng im dõi theo bóng dáng cô. Đám đồng nghiệp đứng
phía sau đã sớm ngạc nhiên xì xào, bèn lại gần hỏi: "Anh biết cô ấy à?"
Đồng nghiệp B chợt ồ lên: "Tôi nhớ ra rồi..." Người đó còn chưa nói hết câu, liền bị một cô gái véo mạnh eo một cái, biết điều ngậm miệng lại ngay.
Hồi còn nổi tiếng, An An từng qua lại với quản lý của mình, nhưng chuyện đã qua lâu, giới giải trí lại lớp lớp tin đồn, những người từng biết
chuyện cũng mau chóng lãng quên. Nếu hai người họ không tình cờ gặp lại, chắc B cũng không nhớ ra An An và ông chủ mới của mình từng có thời
gian bên nhau.
Nhóm người bước vào quán bar, đồng nghiệp nữ do dự hỏi Tập Mặc Nhiên: "Hai
đứa trẻ là con cô ấy à?" Cô gái này là con gái của một gia đình khá có
tiếng trong thành phố H, ít nhiều biết đôi chút chuyện của Tập Mặc
Nhiên, nên mới kìm lòng không đặng mà cất tiếng hỏi.
"Không phải." Vẻ mặt Tập Mặc Nhiên khá nặng nề: "Là con của Kỷ Minh Thần, cô ấy trông giúp thôi."
Cô gái tức thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng đột nhiên thấy lạ, bèn hỏi:
"Không phải! Bé gái thì đúng là con gái của Kỷ Minh Thần, nhưng bé trai
thì không! Tôi đã từng gặp con anh ấy rồi, thằng bé lớn hơn nhiều, hình
như không đúng lắm?"
Tập Mặc Nhiên đang thẫn thờ, nên chỉ liếc sang nhìn cô ta giây lát, rồi
không nói năng gì. Bất kể là con của ai thì cũng không phải là con của
anh, con của anh và cô, bốn năm trước đã không có, bốn năm sau càng
không thể.
Đồng nghiệp nữ thấy anh không đáp lại thì cất tiếng suy tư: "Con của Kỷ Minh Thần rõ ràng trông khác hẳn mà, lúc mới nhìn thấy cậu bé đó, tôi đột
nhiên thấy có vẻ khá giống anh!"
Tập Mặc Nhiên đang ngây ra, đi được vài bước, cả người liền chấn động, anh
dừng ngay lại, xoay sang hỏi: "Cô vừa nói... Thằng bé giống tôi?"
"Ừ! Giống lắm, gương mặt và lông mày đều giống y hệt, khí chất càng..." Nói đến đây, cô ta cũng chợt nhận ra điều gì đó, bất thần run giọng: "Không phải chứ?"
Tập Mặc Nhiên không còn tâm trí đâu mà phỏng đoán cùng cô ta, anh nhanh chóng lao lên cầu thang lên tầng.
Quyển Quyển là một cô bé ham ngủ, vừa kêu