
n cafe vừa mới mở cửa, Lô Vi dắt theo một cô bé đẩy cửa bước vào.
Khách khứa lèo tèo vài người, An An đang ngồi trong góc nhìn con ăn sáng, lia mắt hỏi: "Cậu đến làm gì?"
Không đợi Lô Vi đáp lại, cô bé xinh xắn đáng yêu đứng bên cạnh liền buông tay mẹ mình ra, tung tăng nhảy đến trước mặt cậu bé đang ngồi cạnh An An,
vỗ nhẹ lên người cậu bé, nói: "Dật Nhi!" Cậu bé bị quấy rầy liền hơi cau mày lại, rồi ngoan ngoãn ngồi nhích sang bên cạnh, đoạn cố kéo bà chị
chân ngắn lên ngồi cùng mình.
Lô Vi nhăn nhó nói: "Hôm nay tớ với Kỷ Minh Thần phải đi có việc, không
dắt hai đứa nó theo được, định đưa Quyển Quyển với anh trai nó về nhà
cũ, nhưng con bé cứ nằng nặc đòi tới chỗ con trai cậu, hơn nữa thằng anh nó mà hở ra một cái là bắt nạt nó ngay, bà nội tụi nó làm sao quản được cả hai đứa, vậy nên... An đại mỹ nhân, hãy thương lấy tớ nhé?"
An An vừa nhoẻn cười chế giễu, vừa cúi xuống bế thốc cô bé lên ngồi cạnh
con trai mình: "Bao giờ về đón Quyển Quyển nhớ trả tiền công trông trẻ
cho tớ đấy."
Lô Vi nhón lấy một miếng bánh ngọt trước mặt, vừa nhét vào miệng, vừa
huých nhẹ vào người An An: "Đồ hẹp hòi!". An An tươi cười không chấp,
rót một cốc nước trái cây cho cô bé uống.
Kỷ Minh Thần đang chờ ở bên ngoài, Lô Vi nhờ vả xong rồi liền định đi,
nhưng mới nhấc chân được vài bước liền thoáng dừng lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Còn việc gì nữa." An An nhướn mày hỏi.
Lô Vi ấp úng: "Chuyện quá khứ... Cậu đã buông bỏ hoàn toàn rồi ư?
An An chợt đờ người lại, lấy cốc nước trái cây từ tay nhân viên, bình thản nói: "Chuyện quá khứ đã là dĩ vãng, còn nhắc lại làm gì?"
Lô Vi gật đầu bảo: "Ừ, cậu nói cũng đúng. Tớ đi đây."
Chẳng phải Lô Vi tự dưng nhắc đến, mà bởi vì Tập Mặc Nhiên đã trở về thật
rồi! Anh ta bặt tăm bốn năm, mấy hôm trước Lô Vi nghe mẹ chồng mình kể
mới biết Tập Mặc Nhiên ở lỳ bên nước ngoài, không buồn về thăm cha mẹ,
ngay cả hôn sự cũng không màng, khiến bà Tập đành phải viện cớ sức khoẻ
có vấn đề để ép buộc anh ta trở về. Mấy ngày gần đây Lô Vi cũng biết
chuyện bà Tập đang thu xếp tìm giúp Tập Mặc Nhiên một cô tiểu thư con
nhà danh giá để mau chóng kết hôn.
Mấy năm gần đây, do Kỷ Minh Thần và Lô Vi cố tình giấu diếm, nên hai nhà
Tập, Dương đều không hề biết bọn họ có một cậu cháu trai, nếu không thì
An An cũng không có khả năng sống yên ổn được đến giờ.
Lô Vi đi rồi, An An tiếp tục cho hai đứa trẻ ăn uống, có điều thần sắc cô dần dần trở nên lơ đãng.
Giống như Lô Vi từng nói, thời gian quả là liều thuốc tốt. Thấm thoắt bốn năm trôi qua, có thứ đã tan biến hoàn toàn, có thứ lại cứ bắt rễ sâu trong
lòng, chưa từng phai nhạt, thậm chí theo thời gian, còn ngấm ngầm nồng
đượm hơn.
Sự bất cần, không hối hận, dần dần theo cuộc sống sinh hoạt thường nhật,
đã biến thành hối hận từ lúc nào chẳng hay. Đôi khi ngồi một mình trong
quán bar tù mù, cô chợt nảy sinh niềm tiếc nuối, phiền muộn.
Ngồi dưới ánh đèn nhợt nhạt, cô bất thần hối hận khi còn trẻ không thể giữ mình trong sạch.
Thân thể và linh hồn vốn là một thể thống nhất. Một khi đã bán thân thể vì
danh lợi, vậy từ khi ấy trở đi, dù cô có tự huyễn hoặc, chống chế rằng
linh hồn tách bạch với thân thể, thì linh hồn cô tựa hồ cũng dần dần trở nên biến đổi.
Cơ thể và tâm hồn vốn hoà làm một, cô không giữ được bản thân trong sạch,
vô hình chung trái tim cũng dần méo mó, đặt hết tương lai, hy vọng vào
nơi vách đá cheo leo, thậm chí còn làm hại cả người muốn giúp đỡ mình.
Quán cafe và quán bar của An An kinh doanh theo lối độc đáo riêng biệt. Lúc
quán cafe đóng cửa cũng là lúc quán bar bắt đầu mở cửa, vì lý do này mà
khách khứa muốn vào quán bar thường hay tụ tập ở quán cafe để chờ tới
giờ mở cửa, vô hình khiến quán cafe cũng trở nên đắt khách.
Sáu giờ chiều, nhóm người đẩy cửa bước vào, tìm một chỗ ngồi xuống. Một
chàng trai nói: "Còn một tiếng nữa mới đến giờ mở cửa, có ai muốn ăn
chút gì không? Bánh ngọt ở đây ngon lắm đấy, Tập Mặc Nhiên à, anh thấy
nơi này thế nào, hay chứ? Khác biệt hẳn so với những quán bar bên cạnh
đó!"
Người ngồi đối diện cậu ta là một người đàn ông vừa mới về nước, bị đồng nghiệp rủ rê lôi kéo tới đây - Tập Mặc Nhiên.
"Ừ." Tập Mặc Nhiên lơ đãng trả lời, kỳ thực anh đang tư lự tới tên cửa hàng - An Dật, bầu không khí của quán này khá thoải mái, khiến người khác dễ
dàng thư thái, thả lỏng tâm tình.
Đồng nghiệp cất tiếng bàn tán: "Nghe nói chủ quán rất xinh đẹp, một người
phụ nữ mà có thể quản lý cả một cửa hàng to thế này, đúng là hiếm gặp."
Đồng nghiệp B tiếp lời: "Đàn bà xinh đẹp có gì mà hiếm, quan trọng nhất là
bà chủ cửa hàng lai lịch ly kỳ lắm. Mấy năm trước cô ấy vẫn còn là ngôi
sao nổi tiếng đấy, có điều cô ấy hiếm khi xuất hiện, cũng ít khi gặp gỡ
khách hàng, nên chẳng ai biết chính xác danh tính của vị này."
"Cậu gặp rồi ư?"
Đồng nghiệp B nhoẻn cười nói: "May mắn gặp được một lần, quả thật là cực kỳ xinh đẹp."
Đang hàn huyên, người phục vụ tiến tới thông báo quán bar đã mở cửa, mời
khách vào. Đa số mọi người đang ngồi ở quán cafe bèn đứng lên đi vào,