
ẫn phải trông coi lãnh cung. Ngoài mặt không nói nhưng trong nội tâm đã hận người nọ ngồi trên ghế rồng.
Nhìn những vết sẹo xấu xí trên mặt hắn có thể thấy lúc từng nhát roi rơi xuống nó đau như thế nào, nhận hết khuất nhục và đau xót. E rằng đối với Đế Vương lãnh khốc vô tình như Nghiêm Tuyển, nỗi sợ hãi chỉ có tăng chứ không giảm.
Nghĩ như thế, nàng đoán hắn không phải là con cờ do người khác muốn thăm dò nàng.
Thấy nàng dỡ lớp vỏ phòng bị trong mắt, Nghiêm Tuyển kinh ngạc. Cứ tưởng người cảnh giác cao như nàng sẽ phải phí một phen thuyết phục mới có thể làm nàng dỡ phòng bị, nhưng không ngờ lòng nàng lại rất mềm, nghe cảnh ngộ của hắn đã tin hắn rồi.
Xem ra Hoàng hậu ngu này mặc dù thông minh giảo hoạt nhưng tâm địa lại rất mềm yếu. E là sợ trên chiến trường nhìn thấy máu tươi và thi thể, không thể nghĩ được kế sách gì nên Linh Nguyệt quân sư chỉ ẩn thân ở chỗ tối, lặng lẽ hiến kế.
Đôi mi đen dày, giấu đi ánh mắt trong đáy mắt, khi Nghiêm Tuyển nâng mắt lên sắc mặt lại khôi phục sự lạnh nhạt.
Hắn khàn giọng nói thật thấp: “Cảnh ngộ như thế, khiến cho cô nương phải chê cười rồi”.
Đừng quên, mềm lòng là lưỡi đao chí mạng. Linh Nguyệt ơi Linh Nguyệt, ngươi phải thua dưới tay ta rồi.
“Đều là những người lưu lạc chân trời, sao ta phải cười”. Môi hồng khẽ nâng.
“Cô nương có để ý không nếu ta vào trong ngồi?”. Nghiêm Tuyển không sợ nàng nhận ra mình, mặt nạ mỏng xấu xí và giọng nói đã biến đổi do rượu thuốc, không ai có thể phát hiện ra được.
“Ngươi muốn vào thì cứ vào đi, đừng hỏi ta. Mỗi một nơi, một cảnh vật đều là của Nghiêm Tuyển. Nếu như ngươi muốn hỏi thì hỏi hắn đi, trong cái Hoàng thành này chỉ có hắn có tư cách để tâm đến những thứ này”. Nàng xoay người, ngồi xuống một ghế đá sạch sẽ.
Nghiêm Tuyển đi vào thủy tạ, mắt phượng dưới lớp mặt nạ da người tỏa ra ánh sáng nhạt lấp lánh, cố ý chọn một cái ghế gần chỗ nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hóa ra là bỏ đi lớp ngụy trang ngu dốt, mỗi câu nàng nói đều là châu ngọc, bộ dạng ngu dốt quả thật chỉ là ngụy trang.
“Nhìn vẻ mặt của cô nương rất cô đơn, cô nương đã gặp phải việc gì vậy?”. Nghiêm Tuyển nhìn thẳng vào nàng đang chống chằm, đèn cung đình, gương mặt trắng nõn khéo léo chứa nỗi phiền muộn nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt như nước, khác xa bộ dạng ban ngày giả ngu vụng về.
“Nói ngươi cũng không hiểu”. Thở dài, nàng chớp chớp mắt đẹp, một tay vô thức khoanh tròn trên bàn đá.
Nghiêm Tuyển nhìn thấy, ý cười nổi lên trong lòng. Động tác này của nàng rất đều, lúc giả dạng làm người ngu cũng sẽ làm như vậy, có lẽ chính nàng cùng không phát hiện ra.
“Chẳng lẽ cô nương giống những nữ nhân trong hậu cung này, hao tâm tổn trí muốn tranh thủ sự ân sủng của Đế Vương?”.
“Ân sủng của Đế Vương?”. Cái mũi thanh tú hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khinh thường, thần thái linh động làm khóe miệng Nghiêm Tuyển khé giương lên, tâm tình rất tốt.
Chỉ cần nghĩ đến địch thủ nhiều lần phá trận của đại quân Kim Lương đang ngồi ngay trước mặt hắn, trong ngực hắn khôn thể kiềm chế được mà nổi sóng.
Thăm dò nàng vào ban ngày còn chưa đủ, hắn còn muốn tìm hiểu lúc nàng bỏ đi lớp ngụy trang ngu dốt thì sẽ ra sao nên mới cải trang thành thị vệ gương mặt xấu xí tiếp cận nàng.
“Nghe giọng điệu của cô nương hình như không phải như thế?”. Cuộc đời hứn như trở về thời ban đầu, cả đầu chỉ nghĩ đến một nữ nhân. Người này là địch của hắn, cũng là hậu của hắn, thật là hoang đường.
“Nghiêm Tuyển là người tự cao tự đại, trong mắt không chứa được những người khác. Ngươi sống trong lãnh cung đã lâu nên có lẽ không biết được Hoàng đế bệ hạ của quý quốc là hạng người gì. Mặc dù hắn thông minh anh dũng nhưng tự phụ cuồng ngạo, trong lòng chỉ có sự nghiệp thống trị giang sơn, tâm tư không đặt trên tình yêu nam nữ”.
“Từ xưa tới nay Đế Vương đều phong lưu, có lẽ là hắn chưa gặp được người con gái làm hắn vui vẻ nên mới có thể mặc kệ hậu cung phi tần”.
“Có lẽ vậy, dù sao điều này cũng không quan hệ tới ta, hắn muốn yêu người nào thì yêu người đó, đừng có động đến ta là được”. Nàng sợ hắn suy nghĩ nhiều nên lại nói thêm một câu: “Ta chỉ là một nữ quan nho nhỏ trong hậu cung, ta chỉ mong ngày được ra cung đến nhanh một chút”.
Hắn thấy nàng nhún vai, nhếch môi, vẻ mặt chán ghét, giọng điệu chỉ mong Hoàng đế cách nàng càng xa càng tốt, làm Nghiêm Tuyển phải suy nghĩ.
“Có thể có được ân sủng của Đế Vương là hi vọng của vô số cô gái nhưng ta nhìn vẻ mặt của cô nương hình như không cho là đúng, chẳng lẽ cô nương đã có ý trung nhân?”.
“Nhìn khắp thế gian này, bàn về dung mạo luận về tài trí nói về phú quý sợ rằng không ai có thể sánh được với Nghiêm Tuyển. Nếu như ta là một cô gái có dã tâm cũng sẽ thích người như hắn”.
“Nhưng cô nương lại không thích”.
“Bởi vì ta không có dã tâm như vậy”. Nàng khẽ mỉm cười, trong mắt toát ra những tia thông minh, khóe miệng cong cong như trăng, câu nói bất ngờ động đến nỗi lòng của hắn.
Không có dã tâm? Nếu như vậy thì tại sao nàng lại trở thành Linh Nguyệt quân sư, nhiều lần hiến kế cho địch quốc, áp chế nhuệ khí của đại quân Kim Lươn