
không hề có sự mưu trí.
Khóe miệng Nghiêm Tuyển nhếch lên, mắt phượng xinh đẹp, vung tay lên, cung tỳ đang quỳ vội vã phúc thân [1'> lần lượt rời khỏi tầm điện.
[1'> phúc thân: nhún người chào.
Vừa nắm tay nàng, vừa cho cung tỳ lui xuống, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Mặc dù Lạc Quỳnh Anh đang cười nhưng nàng lại có hàng ngàn thắc mắc.
“Mấy ngày nay trẫm quá bận rộn việc triều chính nên lạnh nhạt nàng, hôm qua trẫm gặp nàng thấy thân thể gầy yếu tưởng là những cung nhân không phục vụ nàng tốt, sáng sớm tỉnh lại liền nhớ tới”.
Nghiêm Tuyển kéo nàng vẻ mặt ngây thơ ngớ ngẩn ngồi trước gương đồng, tay nhỏ nắm chặt, cơ thể nàng mềm nhũn ngồi trên ghế chạm trổ hoa văn, nàng nhìn thẳng vào gương đồng trên khuôn mặt nở nụ cười ngây ngốc.
“Bệ hạ đừng nhìn ta như vậy, thường ngày ta ăn cũng không ít cơm mà, Xan Xan bắt ăn hơn hai bát mới bằng lòng bỏ qua”. Lạc Quỳnh Anh nghiêng cần cổ trắng như tuyết, cười nói.
Nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên Nghiêm Tuyển lại quan tâm đến một kẻ ngu, khẳng định có nội tình, khả năng lớn nhất là hôm qua gặp nhau hắn đã nhìn ra cái gì.
Trong gương đồng chỉ thấy mắt Nghiêm Tuyển bị che một nửa, tay cầm lược ngọc Lưu ly, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc đen mượt của nàng, dáng vẻ hai người rất thân mật.
Lạc Quỳnh Anh cảm thấy ngón tay ấm áp của hắn vô ý mơn trớn vùng cổ da trắng như tuyết, trái tim nàng tê dại một hồi, khóe miệng cứng đờ.
Chẳng lẽ đầu óc của hắn bị Linh Nguyệt quân sư kích thích nên hồ đồ rồi, coi một đứa ngốc như tiên nữ?
“Quỳnh Anh........ Nhất phiến quỳnh anh giá động thiên Liên thành thập nhị tích thư truyền [2'>. Tên này được đặt rất hay”. Nghiêm Tuyển cười với nàng, mắt phượng sâu như đêm dài vô tận. Mặc dù cười nhưng không nhìn ta được vui hay giận.
[2'>Trích trong bài thơ “Nhất phiến” của Lý Thương Ẩn
Nhất phiến quỳnh anh giá động thiên
Liên thành thập nhị tích hư truyền
Lương công xảo phí chân vi lụy
Chử diệp thành lai bất trị tiền
Dịch nghĩa:
Một khối ngọc quỳnh giá động trời
Chuyện xưa đem mười hai thành đổi lấy viên ngọc đã mài chỉ là hư truyền
Thợ lành khéo léo mài giũa thật chỉ nhọc công phí sức
Mài xong lá dó ngọc, chẳng đáng bao nhiêu tiền
Dù sao thì trong quá khứ hai người không tiếp xúc nhiều nên bây giờ nàng mới hiểu, hắn sâu đến mức không lường được.
Nén hoảng hốt xuống, Lạc Quỳnh Anh vội thu hồi ánh mắt thăm dò.
“Bệ hạ yêu thích tên của ta sao? Đây là do mẫu phi đặt cho ta đó”. Nàng cười híp mắt ngây ngô, nói khéo đến thân phận thấp hèn của nàng.
Bởi vì thuở nhỏ Đế Cơ sinh trưởng trong lãnh cung, không biết chữ lại không hiểu lễ nghi. Cho dù là triều thần bình thường cũng không muốn kết hôn với Hoàng thất chi nữ [3'>, nói gì đến Hoàng đế.
[3'> Hoàng thất chi nữ : con gái hoàng thất.
“Mẫu phi và ta vẫn sống trong lãnh cung, nơi đó thật to, chả có gì cả, thường thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm”.
Ha ha, hoàng đế bệ hạ tôn quý sao có thể nghe những thứ này? Nàng chỉ cần nói thêm vài câu là hắn sẽ cau mày rời đi thôi.
Không đoán được, Nghiêm Tuyển chỉ nhìn nàng qua gương, tuấn nhan chứa ý cười nhạt, không lộ ra một chút xíu xem thường phiền chán nào, ánh mắt sáng quắc làm lòng nàng từ từ rối loạn.
Nàng lo sợ không yên, rũ mắt xuống, cười nói: “Ta thật là ngu dốt, chắc là bệ hạ không thích nghe ta nói những thứ này?”.
Rốt cuộc là hắn muốn thế nào? Tại sao lại nhìn nàng bằng đôi mắt tinh khiết đó? Dường như muốn nhìn thấu cả người nàng.
“Quỳnh Anh muốn nói, trẫm liền muốn nghe”. Nghiêm Tuyển nở nụ cười cực kì ấm áp, làm cho ngũ quan băng tuấn [4'> mềm hơn, khiêu chọc vào mắt nàng, tim nàng như đập nhanh hơn.
[4'> ngũ quan băng tuấn: ngũ quan lạnh lùng và tuấn tú
Yêu nghiệt.... Quả nhiên là yêu nghiệt. Bảo sao hậu cung phi tần có cả đống nữ nhân ngày đêm mong ngóng được hắn thị tẩm. Lạc Quỳnh Anh oán thầm trong lòng, trên má lại nở hoa đào [5'>.
[5'> nở hoa đào: đỏ mặt.
“Bệ hạ, ta đói bụng.... Có thể dùng bữa chưa?”. Nàng cười ngố hỏi rất không thức thời.
“Truyền lệnh”. Mắt phượng chuyển một cái, hắn cao giọng tuyên lệnh, đột nhiên đầu ngón tay nắm chặt kéo mái tóc đen mượt như nước của nàng.
“Đau”. Nàng ngửa cổ về phía sau, tay vỗ vỗ cái gáy, trong bụng thấp thỏm.
“Là trẫm không tốt, quên mất Hoàng hậu của trẫm mảnh mai như thế không chịu được”. Hắn khẽ mỉm cười, trước khi nàng mở miệng lại cúi người xuống, ấn xuống một nụ hôn lên đầu lông mày đang nhíu chặt của nàng.
Nàng ngẩn ra, tim đập mãnh liệt, ánh mắt hốt hoảng, tú nhan hiện lên vẻ then thùng không nên có.
Nghiêm Tuyển cúi xuống liếc nhìn, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu [6'>. Dù nàng trí dũng song toàn, giả bộ ngu nhiều năm nhưng không thể nào không động lòng trước tình cảm nam nữ.
[6'> tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười
Hắn thật muốn xem Hoàng hậu của hắn có thể giả ngu, tư thông với địch
Thật đáng cáu, đáng hận!
Thừa dịp đêm khuya, Lạc Quỳnh Anh khoác thêm một cái áo khoác màu trắng ngà thêu bướm, khuôn mặt thanh tú tràn đầy tức giận, từ từ đến một gian nhà thủy tạ.
Tòa thủy tạ này được sửa chữa rất đẹp nhưng lại gần lãnh cun