
g, trên đường đi tới cây cối rậm rạp nhìn rất âm u, bình thường không có chuyện gì quan trọng thì cung nhân tránh được sẽ tránh , ở giữa nhà có mấy chiếc đèn cung đình đã hỏng cũng không có ai thay chúng.
Ngày trước cửa cung Ngọc Ninh vắng vẻ thưa thớt, cung nhân gọi một kêu ba cũng không ai để ý tới, không ai quan tâm đến sống chết của nàng, những ngày đó thật thoải mái dễ chịu.
Những quang cảnh yên tĩnh đó sẽ không còn nữa, mấy ngày liên tiếp Nghiêm Tuyển đều dùng bữa ở cung Ngọc Ninh.
“Rốt cuộc người này thế nào? Dù thế nào cũng không thể coi trọng một kẻ ngu chứ?”. Lạc Quỳnh Anh tựa người vào lan can đá ngọc, hai tay nâng má, chân mày khẽ nheo lai, khuôn mặt mang theo sầu não khẽ cắn môi dưới.
“Không không không, tuyệt đối không thể. Người này thông minh tuyệt đỉnh, tự phụ cuồng vọng, không có khả năng coi trọng một kẻ ngu, nhất định là có âm mưu gì đó”.
Cả ngày nàng ở trong hậu cung cho nên hoàn toàn không nghe được một chút nào về quốc sự. Mặc dù thỉnh thoảng Cảnh Thừa Nghêu sẽ bảo Hoa Phương đưa tin tức chiến sự trên tiền tuyến nhưng dù sao cũng không phải việc có liên quan đến Kim Lương Quốc.
Chẳng lẽ người dân Hoa Lệ quốc truyền ra oán giận gì đó cho nên hắn mới ủy khuất mình diễn trò?
Lạc Quỳnh Anh thở dài, giơ tay nhu nhu thái dương, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lúc bữa tối Nghiêm Tuyển liếc nhìn diện mạo của nàng cười cười, hai gò má khẽ nóng lên.
Để cho hắn càng ngày càng chán ghét nàng nên nàng cố gắng làm đủ mọi chuyện cười trước mặt hắn, ví dụ như há to miệng ăn cơm, há to miệng uống trà, không hề có dáng vẻ của một Hoàng hậu.
“Hoàng hậu của trẫm không câu nệ lễ tiết như thế, trẫm rất mừng”. Không ngờ Nghiêm Tuyển chỉ cười nhạt nói lại còn tự mình gặp một miếng cá mật tiên bỏ vào trong bát của nàng, lúc đó hai má của nàng đỏ như tô mứt táo.
“Nghiêm Tuyển ơi Nghiêm Tuyển, đến tột cùng thì ngươi là người như thế nào?”. Lạc Quỳnh Anh mê muội rũ mắt xuống, tùy ý để cho gió lạnh phất qua gò má, nhẹ lướt qua vài sợi tóc mai.
“Ngươi thật lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Đế vương Kim Lương quốc?”.
Trong thủy tạ có người khác? Tim Lạc Quỳnh Anh cứng lại, nhìn đến nơi tiếng nói phát ra nhìn thấy một bóng người cao gầy màu xanh đứng nghiêm ở lối vào.
Người nọ là một nam tử, mặc áo bào xanh của thị vệ Hoàng thành, thân hình cao gầy thon dài nhưng trên mặt lại có nhiều vết sẹo xấu xí, làm người ta nhìn thấy cũng giật mình.
“Ngươi là ai?”. Không sợ gò má xấu xí đó, Lạc Quỳnh Anh phản ứng rất bình tĩnh, trong mắt nam tử như lóe lên một tia tán thưởng rất nhẹ.
Vào buổi đêm, ở một nơi như thế này, hắn lại chọn một cái mặt nạ da người rất xấu xí. Nếu là người bình thường đã sợ hãi thét chói tai thế mà nàng lại có thể nhìn tự nhiên, có thể thấy nàng gan dạ sáng suốt hơn người.
Nghiêm Tuyển che giấu ý cười yếu ớt, dùng giọng nói khàn khàn: “Ta chỉ là một thị vệ trông chừng lãnh cung”.
Ánh mắt Lạc Quỳnh Anh vẫn đề phòng: “Đây cũng không phải là lãnh cung, đêm tối muộn như thế này, ngươi tới đây làm gì?”.
“Ta thấy trong thủy tạ có bóng người đung đưa, ta sợ là có phi tần muốn chết cho nên lại gần tìm hiểu”.
“Yên tâm, ta không phải muốn đến đây để tìm cái chết, tới đây để tỉnh táo lại”. Nàng cười tự giễu.
“Ta với cô nương giống nhau rồi, đêm khuya yên tĩnh, trong lồng ngực có nhiều u sầu khó giải, muốn tới đây hóng gió một chút để giải sầu”. Nhìn đáy mắt đậm vẻ u sầu, trong lòng hắn khẽ lay động.
“U sầu khó giải? Một thị vệ lãnh cung thì có thể u sầu vì cái gì?”. Nàng cẩn thận hỏi.
“Cô nương không biết rồi, lãnh cung là nơi phi tần bị phạt, thị vệ trông chừng lãnh cung cũng là người đã từng bị phạt nặng, không cho phép ở lại Hoàng thành, mới bị đẩy đến lãnh cung”.
“Chịu phạt nặng?”.
Nghiêm Tuyển đưa tay sờ lên tấm da đầy sẹo xấu xí, âm thanh ảm đạm: “Thực bất mãn, vết sẹo trên mặt ta là do phạm vào thiên uy nên bệ hạ không vui, cho nên ta bị quật mặt, cổ họng cũng được ban cho rượu thuốc, suýt nữa thành câm”.
“Là Nghiêm Tuyển làm?”. Lạc Quỳnh Anh nghe đến đó, trong lòng rầu rĩ, đối với hắn cũng dỡ bỏ một chút phòng vệ.
“Cô nương không nên gọi thẳng tục danh của bệ hạ, đó là rất bất kính”.
“Trời cao, Hoàng đế xa, ở đây chỉ có hai người chúng ta, trừ phi ngươi đi tố cáo nếu không Nghiêm Tuyển làm sao có thể biết ta gọi thẳng tục danh của hắn”. Nàng giả vờ khiếm nhã thăm dò.
“Vậy thì cô nương yên tâm, ta đã sớm bị hạ chỉ trừ lãnh cung ra không được đi đâu. Thừa dịp ban đêm ta tới đây cũng là mạo phạm thiên uy, còn phải nhờ cô nương quan tâm đừng nhắc đến cùng người khác. Nếu không thì tính mạng của kẻ hèn này cũng khó giữ được”. Nghiêm Tuyển đã sớm nghĩ kĩ lý do, để nàng tháo lớp phòng bị. “Thật ra ta cũng không dối gạt cô nương, lúc trước nếu như không có Thôi tổng quản cầu cạnh thay ta thì ta đã sớm bị xử tử, không còn sống đến bây giờ. Bây giờ khuôn mặt xấu xí của ta làm người ta sợ hãi, ta cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày thôi”.
Từ nhỏ Lạc Quỳnh Anh đã sống ở lãnh cung, đã thấy qua nhiều người như hắn, nghe lời giải thích của hắn tỏng lòng thấy mềm nhũn.
Hắn chịu phạt như vậy, v