
em hay ở nhà anh?" Doãn Việt
hỏi.
Nói cách khác, hai người lại muốn ngủ cùng nhau? Tim
Bình Phàm bắt đầu đánh thình thịch, rầm rầm, vừa kích động vừa sợ.
Này, chẳng lẽ chính là ở chung trong truyền thuyết
sao?
Bình Phàm là một đứa bé truyền thống, luôn luôn cho
rằng sống chung gì gì kia trước hôn nhân không thể nào xảy ra trên người mình,
không ngờ không đến thì thôi, vừa đến thì đến cả hai, thật làm cho cô chịu
không nổi.
Nhân dịp cô phân tâm, Doãn Việt bên này đã ra quyết
định: "Tối nay đến nhà em đi, con gái có đồ nhiều, lười cầm."
Đến nhà cô, đó không phải đồng nghĩa với việc hàng xóm
bên cạnh sẽ nhìn thấy cô mang đàn ông về qua đêm sao?
Vậy cũng không được, uy lực áp đảo của đống nước bọt
nhóm bác gái xóm trên xóm dưới nhất định sẽ dìm chết cô.
Nghĩ tới đây, cô liền nói ngay: "Cái đó, chúng ta
vẫn nên đến nhà anh đi."
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung: "Nhưng mà, em muốn
về nhà lấy chút quần áo."
Bình Phàm tính toán nhỏ nhặt, về nhà rồi sẽ tìm cớ nói
với Doãn Việt mình có việc, để hắn về trước, ngày mai gặp lại.
Dù sao, đối với việc sống chung, Bình Phàm thật sự là
vô cảm.
Không ngờ lại xảy ra chuyện.
Đang tiến hành kế hoạch, đi tới mục tiêu, Bình Phàm
nói Doãn Việt chờ dưới lầu, còn mình thì đi lên lấy đồ. Doãn Việt đồng ý.
Đang tiến hành kế hoạch, Bình Phàm ở trong phòng đợi
một hồi lâu mới nhắn tin cho Doãn Việt, tùy tiện tìm cớ để hắn về trước.
Kế hoạch thất bại, Doãn Việt trực tiếp nhắn lại một
tin.
"Anh ở dưới chờ em."
Lời này rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa ngầm nói:
nếu không sợ anh bị cảm vì lạnh thì cứ ở trên đó đi.
Dù sao cũng là người cùng gối đêm qua, Bình Phàm không
nỡ, chỉ có thể nói hắn lên, giúp đỡ mình lấy đồ.
Doãn Việt hớn hở đáp ứng, Bình Phàm rất là vui mừng.
Nhưng trong lúc vui mừng cô lại phát hiện người này không phải là quá ân cần
rồi sao.
Quần áo tắm rửa vốn chỉ cần đem một bộ, nhưng Doãn
Việt lại cầm luôn bảy bộ.
Mỹ phẩm chăm sóc vốn chỉ cần đem một ít, nhưng Doãn
Việt lại cầm đi hết.
Đáng sợ hơn chính là, hắn còn muốn cô đem con cá nhỏ
trong hồ cá nhà mình đi luôn.
Còn có vài thứ linh tinh lang tang khác, người ngoài
không biết chuyện còn cho rằng bọn họ muốn dọn nhà.
Doãn Việt à, rốt cuộc anh muốn em ở bao lâu? Bình Phàm
thở dài, nhưng không làm gì được, chỉ có thể ôm con cá Tiểu Kim nhà mình rời
đi.
Bi thống, hai chữ này chính là viết như vậy, không thể
giả được.
Lên xe, đến nhà Doãn Việt, xuống xe, xách đồ, sắp xếp,
mệt mỏi một hồi lâu, gọi đồ ăn bên ngoài, ăn, nghỉ ngơi.
Cuối cùng, làm.
Một lần.
Theo Bình Phàm thấy, lần này thật sự ứng với câu
"Thể xác và tinh thần đều no đủ".
Gọi pizza loại lớn bên ngoài, hai người ăn cũng không
tệ, sau khi ăn xong, ngồi trên thảm. Thảm lông trên mặt đất ấm áp, rất thoải
mái, Bình Phàm giả vờ ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy một cái tay đang đặt trên bả
vai nhà mình.
Người quen, không cần để ý tới.
Cho nên, cái tay kia không kiêng sợ chút nào, trượt
xuống phía dưới xuống phía dưới lại hướng xuống nữa, cấu thành trình độ giở trò
lưu manh.
"Em vừa mới ăn no." Bình Phàm phản kháng.
"Anh lại đang đói bụng." Doãn Việt đè lên.
Phản kháng cùng đè lên, hai người lăn trên mặt đất.
Không thích nằm giường mà thích nằm thảm, Doãn Việt
quả nhiên là khẩu vị nặng, Bình Phàm bội phục.
Vài lần lộn mèo, 720 độ xoay chuyển, Bình Phàm không
còn chút sức lực nào, bỏ qua chống cự, dứt khoát đem thân thể trương thành chữ
đại (大), tùy
ý hắn muốn làm gì thì làm.
Đến lúc này, Doãn Việt lại không vội, rất có kiên
nhẫn, mỗi động tác đều mỹ cảm, làm cho Bình Phàm có chút vui vẻ.
Chuyện Doãn Việt muốn làm, không có gì không thành
công.
Hấp dẫn, thâm trầm, Bình Phàm bị đánh tơi bời, quân
lính tan rã, hoàn toàn bị lạc trong khôn cùng.
Bi thống ở chỗ, lần thứ hai, vẫn đau.
Cái gì mà khoái ~ cảm, đều là gạt người.
Bình Phàm rất thương tâm.
Quá không công bằng, tại sao vẻ mặt Doãn Việt lại thỏa
mãn sống động giống như đại sói sám vừa ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ xong?
Nhưng bất kể như thế nào, đại sói sám cùng cô bé quàng
khăn đỏ cũng bắt đầu kiếp ở chung.
Mỗi buổi sáng Doãn Việt đều đưa Bình Phàm đi làm, xế
chiều lại tới đón cô tan việc. Hai người cùng nhau đi siêu thị chọn thức ăn,
cùng nấu cơm chung, ăn cơm xong lại đi dạo một chút, đơn giản vui vẻ, Bình Phàm
rất là hưởng thụ.
Mặc dù thong dong, nhưng dù sao cũng chưa kết hôn.
Bình Phàm sợ lực lượng dư luận, chỉ có thể tiến hành giữ bí mật chuyện cô và Doãn
Việt ở chung.
Nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này loáng thoáng
vẫn để cho Mộc Mộc biết được.
Đương nhiên là Mộc Mộc chạy tới chất vấn : "Ngày
đó tại sao cậu không tới? !"
"Bởi vì căn bản là tớ không nhờ cậu giới thiệu
a." Bình Phàm cảm thấy rất vô tội.
"Tớ là bạn của cậu, tốt bụng quan tâm cũng không
được à?" Lời Mộc Mộc rất có lý.
Ngoài miệng Bình Phàm không có lời nào để nói, nhưng
trong nội tâm lại nhiều vô cùng.
Đó cũng là chuyện đã qua.
Năm đó, Bình Phàm còn đang lo lắng đại sự cả đời của
mình, Mộc Mộc mang danh bạn tốt cũng từng vì cô mà giới thiệu khô