Pair of Vintage Old School Fru
Đi Xem Mắt

Đi Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 9.5.00/10/256 lượt.

g hơn là, có rất nhiều người nói

Bình Phàm lớn lên giống bà ấy hồi còn trẻ. Cho nên trong lòng mẹ Bình Phàm,

Doãn Việt đá Bình Phàm đó là chuyện đả kích nghiêm trọng tới lòng tự ái của bà.

Cho nên sau khi làm hòa, Doãn Việt tới cửa bái phỏng

lần nữa, mẹ Bình Phàm giữ vẻ mặt nhàn nhạt, làm đủ kiểu tư thái.

Trong lòng Bình Phàm gấp gáp, nhưng cũng vô kế khả

thi. May mà Doãn Việt một chút cũng không ngần ngại, tặng lễ nấu cơm, ân cần

cẩn thận hầu hạ, cuối cùng còn mua một bộ mạt chược tự động đặt trên ban công

nhà Bình Phàm. Hợp ý, lúc này mới có thể dụ dỗ vị mẹ vợ tương lai vòng trở lại.

Dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua công lao của hai cây

mía dài to bằng cánh tay.

Doãn Việt dụ dỗ tốt người nhà cô, Bình Phàm cảm thấy

mình cũng nên cố gắng, đi bái phỏng cha mẹ của hắn. Nhưng Doãn Việt lại thủy

chung không đồng ý, Bình Phàm biết đó là vì hai vị bên kia tạm thời không tiếp

nhận được, cũng không cố gắng nữa, nhưng không có sự thừa nhận cùng chúc phúc,

cô có chút không vui.

Doãn Việt thận trọng, nhìn ra được Bình Phàm không

vui, cũng tìm cơ hội thích hợp nói rõ cho cô hiểu: "Bình Phàm, anh biết em

uất ức, nhưng em hãy nhẫn nại một lần, bởi vì anh muốn đảm bảo em sẽ không bị

thương như lúc trước, anh sẽ không để bọn họ gặp em, hiểu không?"

Bình Phàm hiểu, đã trải qua những chuyện này, cô hiểu

rất nhiều.

Yếu tố quan trọng nhất là chuyện tình cảm của hai

người, phải cùng nhau cố gắng, duy trì.

Doãn Việt vì cô mà đã làm rất nhiều, cho dù cô có chịu

chút uất ức cũng cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần hắn yêu cô, chỉ cần cô yêu hắn.

Đạo lý này rất đơn giản.

Thật ra thì, tình cảm cũng chỉ đơn giản như vậy.

Cũng không cần nhiều kế sách, chỉ cần bạn gặp người

kia.

Bình Phàm và Doãn Việt lại bắt đầu kiếp sống chung,

đối với bạn học Bình Phàm mà nói, ngày ngày trôi qua cũng thật sự thích ý.

Mỗi buổi sáng cô rời khỏi giường không nổi, Doãn Việt

sẽ hôn cô đến khi cô tỉnh, hai người sẽ ngọt ngào một phen, sau đó mới làm việc

khác.

Chỉ cần rãnh rỗi, Doãn Việt sẽ tới đón cô tan việc,

hai người cùng nhau đi siêu thị chọn mua thức ăn tối, về nhà rồi sẽ phân công

hợp tác, cùng giải quyết vấn đề dân sinh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người tay trong tay đi

ra ngoài tản bộ tiêu thực. Đi đến công viên cho cá ăn, hoặc là chạy đi chơi

game, còn đi dạo mua thức ăn vặt ngon mà nhai, vừa đi vừa ăn.

Tóm lại, cuộc sống hai người đủ thoải mái.

Dù sao cũng là con gái, Bình Phàm không có chuyện gì

làm thì luôn quấn lấy Doãn Việt nói chuyện trước kia.

Đến tột cùng thích cô lúc nào? Đây là vấn đề Bình Phàm

quan tâm nhất.

Doãn Việt đáp không nên lời, bởi vì lúc phát giác ra

mình thích cô thì cũng đã là chuyện rất lâu trước kia.

Nhưng Bình Phàm không nghe theo: "Phải có chuyện gì

đó xảy ra anh mới có thể phát giác tình cảm của mình chứ."

Bởi vì nằm trên giường, Doãn Việt không nói sẽ bị chọc

ngứa, chỉ có thể cố gắng nghĩ: "Có thể là lúc em cho kẹo người ăn

xin."

Trước kia quả thật Bình Phàm có thói quen gặp người ăn

xin liền đưa tiền. Kết quả có một lần tan học, vừa ra khỏi cổng trường liền gặp

một người ăn xin, đứt chân, thật đáng thương. Bình Phàm lục các túi trên người,

nhưng lại phát giác ra mình quên mang tiền, nhưng lại không đành lòng đi, liền

móc ra hai viên kẹo thỏ to đặt vào trong cái chén bể. Hành động này còn bị bạn

học chung quanh chê cười, khiến cho cô rất không vui.

Chẳng qua là, cô không nghĩ, thế mà sẽ được bạn học

Doãn Việt để vào trong mắt.



Nhưng mà, chuyện cho người ăn xin kẹo thỏ dường như

cũng không phải là chuyện tình có thể nảy sinh tình yêu, tại sao hết lần này

tới lần khác Doãn Việt lại đối với mình gì kia gì kia?

Hơn nữa, nếu trong lớp cũng có người có năm sáu quả

quýt trong túi, yên lặng cho chú ăn xin một quả thì có phải hắn cũng sẽ thích

người ta hay không?

Cho nên, lý do này không đủ thuyết phục.

Bị bác bỏ, Doãn Việt chỉ có thể tiếp tục nghĩ:

"Cũng có thể là lúc em vẽ tranh."

"Anh thích tranh em vẽ?"

"Cũng không chỉ có vậy, chủ yếu là thích vẻ mặt

cùng động tác lúc em vẽ tranh, rất chân thành, đầu luôn nghiêng nghiêng về phía

bên phải, thỉnh thoảng còn cắn môi dưới, rất dễ thương."

Thật ra thì, ngay cả Bình Phàm cũng không chú ý, thì

ra lúc vẽ tranh, mình sẽ như vậy.

"Còn gì nữa không?" Bình Phàm tiếp tục ép

hỏi, dùng mỹ nhân kế —— đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại chơi đùa vỗ về trên lồng

ngực Doãn Việt.

Doãn Việt cam tâm tình nguyện trúng kế: "Còn có

thể là vì nụ cười của em."

"Em cười thì sao?"

"Không sao, rất đẹp, rất tỏa sáng."

Bình Phàm "À" một tiếng, không nói thêm gì

nữa, nhưng cả trái tim giống như đang ngâm trong chai mật.

Thật ra thì Bình Phàm cũng hiểu, vấn đề này không có

đáp án xác thực, thích một người là một quá trình từ từ, không phải chính cô

cũng không rõ mình yêu Doãn Việt từ lúc nào sao?

Bình Phàm là một đứa bé tốt, không lấy những vấn đề

này làm khó Doãn Việt nữa.

Cũng không chờ đến khi cảnh sát nhân dân của chúng ta

thở ra, Bình Phàm lại có vấn đề khác: "Đúng rồi, có một lần kia, đến tột

cùng tại sao anh lại giậ