XtGem Forum catalog
Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321454

Bình chọn: 8.5.00/10/145 lượt.

ất định cô sẽ làm; Trong suy nghĩ của cô, làm Chu Nam

hạnh phúc là điều quan trọng hơn tất thảy.

Khi ấy,

cô vẫn tưởng rằng chỉ cần có tình yêu thì còn có gì đáng phải suy nghĩ nữa? Chỉ

đến sau này, khi biết cuộc sống là không dễ dàng, biết người đàn ông mình yêu

thay lòng đổi dạ, cô mới hiểu được tâm trạng của Lợi Lợi khi ấy.

Nhưng

Lợi Lợi là người rộng lượng, cô ta nhẹ nhàng ra đi mà không một lời oán trách.

Chính vì thế cô vốn không có tư cách để hận cô ta. Và có lẽ, cô nên chúc phúc cho

họ, cuối cùng gương vỡ lại lành, hạnh phúc viên mãn, tuy cô chưa bao giờ tin

gương vỡ rồi lại có thể lành lại được.

Đang mơ

màng, bỗng tiếng cãi cọ làm cô giật mình tỉnh giấc. Mắt vừa hé mở, khuôn mặt

Chu Nam lập tức biến mất. Trần Ngôn đứng ở cuối giường đang đỏ mặt tía tai cãi

nhau với Chu Cẩm Thời. Tuy họ đã cố gắng hạ thấp âm lượng dưới mức có thể,

nhưng thật sự nếu không phải vì Trần Ngôn ngại đây là bệnh viện, thì có lẽ đã

không nể nang gì mà cho Chu Cẩm Thời một trận nên thân.

Cơn

chóng mặt vẫn không ngừng ập đến, Đông Tam chống tay gượng dậy khiến hai con gà

chọi đang đỏ mặt tía tai cãi nhau lập tức im bặt. Trần Ngôn nhanh hơn Chu Cẩm

Thời một bước, lao đến đỡ Đông Tam ngồi dậy rồi chèn gối ra sau lưng cho đỡ

mỏi, ân cần hỏi cô có còn khó chịu trong người không, có cần gọi bác sĩ không.

Chu Cẩm Thời thấy mình đứng đây cũng vô dụng, liền hắng giọng hỏi:

- Bác

sĩ nói nói cô bị tụt đường huyết, phải bồi bổ thì mới chóng khỏe được. Nói gì

thì nói, thuốc men có tốt đến mấy cũng không thay thế được đồ ăn. Cô muốn ăn

gì, tôi đi mua cho.

Đông

Tam nghĩ một lát rồi chép miệng nói:

- Giờ

tôi chỉ muốn ăn cháo thôi. Trước hay ăn ở cổng trường, về sau chuyển ra ngoài

sống, chẳng mấy khi ghé qua đây ăn. Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy thèm.

Chu Cẩm

Thời với tay lấy áo khoác trên thành giường, gật đầu đồng ý:

- Tôi

đi mua cho cô. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì bấm chuông gọi bác sĩ.

Sắc mặt

Chu Cẩm Thời sạm đen hơn so với đợt trước, xem ra anh cũng chẳng khá hơn Đông

Tam là mấy. Đợi anh đi khỏi, Đông Tam mới mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Có lẽ

Chu Cẩm Thời đã biết chuyện, mặc kệ, cô vốn cũng không định đối diện với sự

quan tâm của anh.

Trần

Ngôn ngồi im lặng nhìn Đông Tam hồi lâu, dưới ánh đèn trắng thê lương, cô gầy

guộc như một nhánh cỏ. Trần Ngôn quay người kéo rèm cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi:

- Có

còn thấy khó chịu nữa không? Bạn còn yếu, không thể để nhiễm lạnh, càng không

được ngã bệnh, nếu không sau này bạn sẽ lãnh đủ đấy.

Đông

Tam nhìn cô bạn đầy hàm ơn, đôi mắt nhuốm đầy mệt mỏi long lanh ánh nước:

- Cảm

ơn bạn, Trần Ngôn, nhưng... đau đớn sẽ khiến tớ thoải mái hơn.

Trần

Ngôn nắm lấy tay cô, dịu dàng trách móc:

- Đồ

ngốc, bạn đau ốm như vậy, anh ta cũng đâu có thấy, Bạn thử nhìn mình xem, anh

ta có đáng để bạn tiều tụy như thế này không?

Đông

Tam im lặng. Cô nhớ cách đây khá lâu, Chu Nam đã từng hỏi cô, nếu có một ngày

anh rời bỏ cô, cô sẽ thế nào? Lúc đó, cô đã trả lời không một chút do dự, cô sẽ

vẫy tay từ biệt, sau đó sẽ không gặp lại nhau nữa. Đông Tam vốn là người không

thích những chuyện dây dưa, nhùng nhằng như vậy. Khi ấy Chu Nam đã phản ứng thế

nào? Hình như là cười rồi ôm lấy cô rất lâu. Tóm lại, anh không bất mãn cũng

chẳng tán đồng, chỉ tỏ ra đã thấu hiểu sự lựa chọn của cô. Thì ra cô đã quá đề

cao bản thân mà đánh giá thấp anh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một khoảng

tối đen mênh mông trước mắt cô: Đàn bà vốn có tính thù dai. Chuyện này, chỉ một

lần là quá đủ rồi.

Nếu

đúng như lời cô nói, có thể vẫy tay từ biệt rồi quay người bỏ đi, từ đó chân

trời góc bể không còn gặp lại thì thật là tốt quá. Chỉ là cô đã quen với sự tồn

tại của Chu Nam bên mình. Quen với hơi ấm nồng nàn khi ngủ, quen nhìn thấy anh

mỗi sớm thức dậy. Quen mùi hương dịu dàng từ cơ thể anh. Cô đã đánh mất tính

độc lập của mình từ lúc nào không biết.

Mùi

thuốc sát trùng khiến toàn thân Đông Tam giá lạnh, nhưng ít nhất nó cũng đưa cô

quay về với hiện tại. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại:

- Tớ

thấy hơi mệt. Trần Ngôn, tớ ngủ được bao lâu rồi?

- Hơn

nửa ngày rồi, bạn lại mệt à? Thế thì ngủ thêm nữa đi. Một lúc nữa là trời sáng

rồi.

Cô “ừm”

một tiếng khe khẽ:

- Bạn

về nghỉ đi, ở trường còn nhiều việc lắm. Mau về đi.

Lẩm bẩm

xong, cô nghiêng đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ. Sự mệt mỏi chưa từng có xâm

chiếm lấy cơ thể cô, chẳng mấy chốc tiếng thở đều đều vang lên, Trần Ngôn về

lúc nào cô cũng không biết.

Giấc ngủ

này rất ngon. Cô không còn mơ nữa. Đang say giấc, bỗng có người vuốt nhẹ má cô,

khẽ gọi Tam Tam. Mũi cô hơi nhăn lại, nhăn nhó như một đứa trẻ đang dở giấc.

Cô ngủ

thêm được hai tiếng thì Chu Cẩm Thời mang cặp lồng thức ăn về. Anh vụng về lay cô

dậy.

- Cô

phải ăn chút gì đó đã, để bụng rỗng đi ngủ không tốt cho sức khỏe đâu. Tôi đã

bảo cô giúp việc ở nhà hầm canh bồ câu, còn có cả món cháo mà cô thích nữa, cố

ăn nhiều nhiều một chút. - Như một ông bố hiền từ, anh đưa bát canh lại gần mũi

cô - Thế nào, rất thơm phải không?

Cô vươn

ngư