XtGem Forum catalog
Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321865

Bình chọn: 7.00/10/186 lượt.

uyện sẽ trôi qua dễ dàng hơn.

Đông

Tam liếc nhìn cô gái kì lạ bên cạnh, thở dài. Cô nhìn đăm đăm vào đường chạy

phía trước, một lúc sau quay đầu nhìn cô gái gầy gò:

- Có

tác dụng không?

Trần Ngôn

lãnh đạm gật đầu:

- Nhưng

không chạy chậm thế này đâu. Bạn có tham gia chạy tám trăm mét nước rút bao giờ

chưa? Phải có cảm giác như vừa trải qua cái chết cơ, cảm giác như bạn đang bốc

cháy ấy. Chạy kiểu đó thì sẽ mệt đến mức không thể bò nổi được nữa.

- Ồ...

- Đông Tam nhìn đường chạy trải dài trước mắt với vẻ suy nghĩ - tầm bao nhiêu

mét?

Trần

Ngôn cười, xòe ra năm ngón tay:

- Còn

tùy vào mức độ đau khổ của bạn. Thường thì tớ chạy năm nghìn mét.

Đông Tam

ồ lên một tiếng, rồi bặm môi bặm lợi chạy thêm một đoạn nữa. Cô thấy người hơi

lả. Tính từ bữa trưa ngày hôm qua đã bị nôn sạch sẽ, cô không hề ăn thêm gì

nữa. Thêm nữa chạy bộ lúc sáng sớm vốn trái với quy luật thường ngày của cô. Dạ

dày quặn thắt lại từng cơn. Khi họ chạy đến cổng sân vận động, Trần Ngôn dừng

lại, vừa quệt mồ hôi trên trán vừa hổn hển nói:

- Đi

thôi, chắc căng tin mở cửa rồi.

Đông

Tam im lặng đi bên cạnh, đột nhiên hỏi:

- Sao

bạn biết tớ không vui?

Trần

Ngôn liếc nhìn cô, cái kiểu nhìn của một người phải nheo mắt lại vì nắng. Giọng

cô hờ hững:

- Vì

bạn đã khóc cả đêm qua.

Đông

Tam nghẹn ngào. Cô day day khóe mắt, cố tỏ ra hờ hững:

- Tớ có

nói điều gì không nên nói không?

- Không

- Ánh mắt Trần Ngôn liếc nhìn hàng cây hòe bên đường - Bạn chỉ vừa khóc vừa nói

hãy tha thứ cho em.

Vẫn còn

sớm, trong căng tin vẫn chưa có nhiều người. Mua đồ ăn sáng xong, hai người

ngồi đối diện, cắm cúi ăn, không nói câu gì.

Chợt

một cái khay ăn đặt xuống chỗ trống cạnh cô:

- Hi,

chào hai người đẹp. - Đông Tam ngẩng đầư lên nhìn, hóa ra là một anh chàng cùng

kí túc đang nheo mắt cười đầy vẻ trai lơ.

Cô khẽ

nhếch mép, coi như thay cho lời chào. Anh chàng vừa định ngồi xuống thì Trần

Ngôn lãnh đạm thốt từng chữ:

- Chỗ

đó có người rồi

Cậu

chàng đứng ngây ra hồi lâu, ngượng ngập nhìn hai cô bạn với vẻ chờ đợi. Trần

Ngôn không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cúi đầu ăn tiếp. Mặt anh chàng đỏ lựng

lên, nhìn Đông Tam với ánh mắt cầu cứu. Đông Tam mềm lòng, thu dọn khay ăn của

mình rồi đứng lên:

- Tớ ăn

xong rồi, tớ đi đây. Bạn ngồi chỗ này di.

Anh

chàng như nhận được lệnh ân xá, vội vàng đẩy khay ăn sang chỗ của cô, vui vẻ

ngồi đối diện với Trần Ngôn.

-Tiểu

Ngôn... mấy hôm nay sao cứ tránh mặt người ta thế? - Đông Tam nói thêm, lúc

quay đi cô vẫn còn kịp liếc mắt nhìn Trần Ngôn. Cô bạn đang cúi đầu, mặt đỏ

bừng.

Rõ ràng

không phải là vì xấu hổ, Đông Tam sợ còn nấn ná lại thì chỉ tổ làm lớn chuyện,

thế nên vội vàng bê khay ăn chuồn thẳng cho lành.

Khuôn

viên trường chẳng có gì hay, dạo một hồi thì đến sân vận động. Mới đầu sáng nên

cả sân rộng là thế mà chỉ khoảng dăm ba người. Nhìn xung quanh, vẫn không có

người nào quen. Cô đi đến điểm xuất phát, do dự một lát rồi vào tư thế chuẩn bị

chạy. Trước khi chạy, cô còn nhắm mắt tưởng lượng ra khoảnh khắc trọng tài bắn

súng ra hiệu xuất phát. Cô lao lên như một mũi tên.

Ý nghĩa

của cuộc chạy này thật buồn cười. Vì một câu nói vô thưởng vô phạt của Trần

Ngôn ư? Khi còn học đại học, thi tám trăm mét nước rút tuy không đến mức trượt

nhưng cô cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình trong lớp.

Dốc hết

sức lực để chạy, Đông Tam có cảm tưởng như mình đang trở lại với thời niên

thiếu, tay cầm dao đuổi theo ông bố, chạy quanh hết ngách lớn ngõ nhỏ. Gió lộng

bên tai, những mạch máu hai bên thái dương giần giật, máu nóng bốc lên đầu...

Đông

Tam không thể nhớ mình đã chạy bao lâu, chạy bao nhiêu vòng, cô chỉ cảm thấy

mọi vật xung quanh như đang bay vèo vèo khỏi thế giới của mình. Cô lảo đảo dừng

lại, bụng đau quặn, mồ hôi toát ra như tắm. Đông Tam ngã gục xuống đất.

Cô còn

kịp nghe thấy tiếng lao xao của đám đông đang vây quay mình. Một cậu sinh viên

đang đá bóng gần đó rẽ đám đông chạy đến, cúi xuống bế thốc cô lên. Theo từng

nhịp bước chân của chàng trai lạ mặt, những giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô, lạnh

lẽo, tê tái.

Đông

Tam được đưa đến phòng y tế của trường, đau đớn và mất sức, cô gần như hôn mê.

Bác sĩ

kiểm tra sơ qua rồi đưa thẳng cô vào phòng cấp cứu. Lúc này Đông Tam không còn

biết gì nữa.

Lúc

tỉnh lại, Trần Ngôn đã ở bên cạnh. Cô gái có mái tóc ngắn nhìn cô đầy thương

xót. Nắm lấy những ngón tay gầy guộc lạnh buốt của Đông Tam, Trần Ngôn buồn bã

nói với cô:

- Bạn

thật ngốc, vừa uống rượu xong lại vận động mạnh, bạn muốn tự hành hạ mình, hay

đúng là bạn không biết gì?

Đông

Tam yếu ớt ngước nhìn Trần Ngôn với vẻ chờ đợi. Mắt Trần Ngôn sáng lấp lánh. Cô

thở dài:

- Xem

ra đúng là không biết rồi. Bạn có thai rồi. Suýt chút nữa thì bị sảy đấy.

Ngay cả

khi Chu Nam rời bỏ cô, cô cũng không cảm thấy choáng váng như vậy.

Ngay cả

khi Chu Nam dẫn tình địch đến trước mặt cô, cô cũng không tuyệt vọng như vậy.

Chu Nam

đi rồi, để lại trong cô một hạt giống lặng lẽ nảy mầm. Chẳng ai biết, thế nên

cứ thế ra đi mà không hề lưu luyến.

Họ vốn