
bắt đầu nhòe nhoẹt đi vì hơi
rượu, Đông Tam trợn mắt lên nhìn anh:
- Chẳng
phải anh nói sẽ uống rượu với tôi hay sao? Hôm nay tôi mời!
Chu Cẩm
Thời đành kệ cho cô muốn làm gì thì làm, dù sao say được cũng tốt hơn là tỉnh
quá.
Tửu
lượng Đông Tam rất khá, không biết có phải là do di truyền hay không. Cô nhìn
Chu Cẩm Thời chòng chọc, hỏi dồn:
- Anh
không uống thật à, không uống thật à? Anh không định chuốc cho tôi say rồi...
ha ha ha.
Chu Cẩm
Thời bất đắc dĩ ngồi chịu trận trước những ánh nhìn tò mò của người trong quán.
Đông Tam vẫn không chịu ngừng lại, cô ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ:
- Ê
nhóc, mang thêm chai rượu trắng ra đây.
Nhất
định không say không về. Cái quán nhỏ cũ kĩ đầy bụi đường này không hề làm cô
mất hứng nâng chén tiêu sầu, như thể hôm nay cô nhất định đoạn tuyệt với quá
khứ trước kia. Tốt rồi, rời khỏi căn nhà đó là coi như đã chấm dứt hoàn toàn
câu chuyện cổ tích của vịt con Đông Tam.
Hôm nay
cô đã rất thành công trong việc chuốc say mình, bá vai bá cổ Chu Cẩm Thời rời
khỏi quán, vừa bước loạng choạng vừa hát váng giữa sân trường. Chu Cẩm Thời
quàng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Đông Tam, thận trọng dìu cô quay về kí
túc xá. Dưới ánh nắng vàng như mật, Đông Tam lim dim mắt, trên khóe môi còn
vương nụ cười mơ hồ như thể trên đời này không có việc gì khiến con người ta
vui vẻ thoải mái như say rượu.
Đi
ngang qua siêu thị trong trường, cô không chịu nổi đám thức ăn lộn nhộn đang ứ
lên cổ, vội đẩy tay Chu Cẩm Thời ra rồi nôn thốc nôn tháo bên vệ đường, khiến
mấy cô sinh viên xinh như hoa cạnh đó phải khiếp sợ, quay đầu tháo chạy thật
nhanh.
Chu Cẩm
Thời vỗ nhẹ vào lưng cô. Chưa bao giờ anh thấy Đông Tam suy sụp như vậy, giá
như anh đến sớm hơn... Khi bụng dạ đã dần yên ổn, cô quay lại nhìn anh với ánh
mắt mơ hồ, yếu ớt hỏi:
- Anh
vẫn chịu được bộ dạng xấu xí này của tôi sao, đúng là anh yêu tôi thật sao?
Chu Cẩm
Thời vờ như không nghe thấy gì, dịu dàng an ủi cô:
- Được
rồi, được rồi, nôn được là tốt rồi. Cô ngồi đây đợi tôi, tôi đi mua chai nước
đã.
Anh
chạy vào siêu thị mua nước, mấy phút sau đi ra, ngoài bãi nôn ban nãy con đường
vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người. Anh sốt ruột, vừa chạy vừa nhớn nhác
dõi mắt tìm. Khi đi qua đám cổ thụ trong trường, bước chân anh chậm lại. Anh
tiến đến bãi cỏ nằm khuất sau đó, quả nhiên nhìn thấy một cô gái sắc mặt trắng
bệch đang nằm trên cỏ ngủ ngon lành.
Khóe
miệng khẽ cong lên, anh định gọi cô dậy, nhưng nhìn cô ngủ ngon quá lại không
nỡ. Anh đặt chai nước sang một bên, chần chừ một lát rồi ngồi xuống bên cạnh
cô. Trái tim anh như chùng xuống trước khuôn mặt xanh xao của cô, anh nhẹ nhàng
đặt mình xuống cạnh cô không xa. Nói theo cách nào đó, lấy trời làm nhà lấy đất
làm chiếu, coi như anh được nằm chung với cô một lần.
Nghĩ vơ
vẩn hồi lâu, anh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc tỉnh dậy thì trời
đã về chiều. Chu Cẩm Thời xoay đầu lại: Bên cạnh trống không, chỉ có một khoảng
cỏ đổ rạp, ngay cả dấu vết cũng thật mềm mại.
Đông
Tam loạng choạng đi về ký túc. Cửa mở, cô bạn cùng phòng đã về, nhìn thấy cô
nồng nặc mùi rượu đi vào, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt với cặp kính
gọng đen thỉnh thoảng liếc nhìn cô mấy cái. Đông Tam mệt đến mức không thể đứng
vững, mỉm cười yếu ớt với cô bạn rồi trèo lên giường, ngủ thiếp đi.
Cô ngủ
một mạch từ chiều đến hơn sáu giờ sáng hôm sau. Lúc cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ
đã thấp thoáng ánh nắng. Đầu đau như búa bổ, đều do cái họa uống rượu vô tội vạ
hôm qua gây ra. Vẫn đang nằm thừ trên giường, cô gái ở giường đối diện bỗng
nhìn cô nói:
- Cuối
cùng cũng tỉnh lại rồi, cả đêm qua tôi phải trông bạn đấy. Bạn không quen
giường nên mấy lần suýt ngã xuống đất.
Cô
nghiêng người lại, bối rối mỉm cười:
- Thật
phiền bạn quá, ngày đầu tiên đã gây phiền phức cho bạn rồi.
- Sống
với nhau thì phải biết giúp đỡ nhau chứ, khách sáo thế làm gì. Đi thôi, chúng
mình đi tập thể dục buổi sáng đi, trời đẹp lắm. Nói xong, cô bạn cùng phòng bật
như một mũi tên, nhanh đến mức bất thường.
Đông
Tam ngẩn người nhìn theo. Bên ngoài trời đang sáng dần, cơn say hôm qua vẫn
không ngừng giày vò người cô. Đã định từ chối, nhưng rồi nghĩ thế nào lại đồng
ý:
- Đợi
tớ một chút, tớ đi rửa măt đã.
Hai
người cùng xuống dưới nhà, chạy chầm chậm ra sân vận động. Buổi sáng mùa thu,
trời vẫn còn vương sương lạnh, những luồng khói trắng không ngừng tuôn ra theo
nhịp bước chân đang tăng dần. Có lẽ vì chưa đủ thân thiết nên cả hai đều lặng
lẽ chạy không ai nói với ai câu gì. Đông Tam đang cảm thấy khó chịu trong
người, nên cô khá biết ơn sự im lặng tế nhị của cô bạn mới.
Chạy
quanh sân vận động một vòng, im lặng mãi cũng kì, Đông Tam thuận miệng hỏi vu
vơ:
- Trần
Ngôn, ngày nào bạn cũng tập luyện thế này à?
- Tất
nhiên là không rồi. - Mái tóc ngắn của Trần Ngôn tung bay trong nắng sớm. - Tớ
thấy bạn có vẻ không được vui. Trước đây lúc nào không vui, tớ đều chạy bộ thế
này, chạy đến khi mệt lữ cả người, chẳng nghĩ được gì nữa cả. Như thế mọi
ch