
bên
là những bí mật của công ty.
Lần
lượt từng file được mở ra, những bí mật của Chu Nam cũng theo đó mà được sáng
tỏ. Không khó để nhận ra đa phần các dữ liệu là những đoạn chat mùi mẫn giữa
anh ta và Lợi Lợi. Mắt cô đỏ ngầu lên vì đau đớn và tức giận, nếu bây giờ mà cô
soi gương, có lẽ chính cô cũng không nhận ra chính mình. Hóa ra anh ở với cô
chưa được bao lâu thì đã liên lạc lại với bạn gái cũ. Sự thực đúng như những gì
mà Lợi Lợi đã nói, tất cả đều do Chu Nam chủ động. An tha thiết mời gọi Lợi Lợi
quay về, anh so sánh cô với sự dịu dàng tinh tế của cô ta, bao nhiêu lời đường
mật đều được sử dụng triệt để để Lợi Lợi tưởng rằng, con bé ngốc Đông Tam đã bị
anh cho ra rìa. Không ngờ khi về nước, cô ta mới nhận ra rằng Đông Tam vẫn đang
sống cùng Chu Nam.
Thế mới
có chuyện sau này.
Họ lén
lút đi lại với nhau. Họ nói với nhau những lời ngọt ngào mà không hề thấy có
lỗi với cô. Đông Tam thực sự tức giận, nhưng sau đó cô dần bình tĩnh lại,
chuyện làm ngọc nát hay ngói lành, cô cũng không còn để tâm nữa rồi. Nhưng như
thế không có nghĩa là cô dễ dàng cho qua chuyện này, Chu Nam, anh phải chịu
trách nhiệm cho hành động của mình. Cô cẩn thận nén các file lại rồi dùng mật
mã của Chu Nam để đăng nhập vào hòm thư công ty, gửi cho các sếp trong tổ anh
mỗi người một bản.
Hậu quả
của việc này như thế nào cô không rõ. Cô chỉ nghĩ được một điều, anh sẽ không
còn mặt mũi nào mà liên lạc với Lô Lợi Lợi. Những chứng cứ rành rành đó sẽ
khiến cho anh không thể cao ngạo với cô được. Và như thế anh sẽ lại quay về bên
cô, bắt đầu cuộc sống tao khang khốn khó của họ.
Cô muốn
cho anh biết người có thể đồng cam cộng khổ với anh chỉ có một mình cô. Bên
nhau mãi mãi, không thể lìa xa.
Làm
xong mọi việc, cô tắt máy tính, bước vào giường cố ngủ thêm một lúc. Khi đó mặt
trời đã quá ngọn cây, một ngày mới đã bắt đầu.
Một cơn
ác mộng nữa đổ ập lên Đông Tam. Trong giấc mơ, Chu Nam siết chặt cổ cô, đôi mắt
vằn đỏ trừng lên nhìn cô, chửi rủi: Đồ ác độc!
Cô giật
mình choàng dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Co mình trong ánh hoàng hôn đang từ từ
buông xuống, cô biết, mình đã đi quá xa.
Một
ngày một đêm không thiết ăn uống gì, Đông Tam cảm thấy bụng sôi òng ọc. Lục lọi
khắp tủ bếp, cuối cùng cô cũng tìm được hai quả trứng gà, một gói mì ăn liền
chưa quá hạn. Cô bật bếp nấu mì, căn bếp rất lâu rồi không được nổi lửa, tỏa ra
mùi ngai ngái khó chịu.
Nấu mì
xong, Đông Tam ốp thêm quả trứng, mùi thơm thức ăn xộc lên an ủi cái dạ dày
trống rỗng của cô. Khi tắt bếp quay lại lấy bát, một bóng người quen thuộc tựa
cửa khiến cô giật mình kêu lên thảng thốt.
Ánh mắt
lấp lánh chăm chú nhìn cô qua làn khói, miệng khẽ mỉm cười:
- Thơm
quá. Tam Tam, anh đói rồi.
Anh nói
như một chàng trai vôi tội, mặt đầy vẻ chân thành. Cô mềm lòng.
Một gói
mì nấu lên chẳng được bao nhiêu. May mà còn có hai quả trứng gà. Đông Tam lấy
nửa bát mì đưa cho anh, quả trứng ốp lếp để dưới đáy, giống như khi còn nhỏ mẹ
vẫn hay làm, dịu dàng tinh tế. Còn cô thì ăn qua loa mấy sợi mì rồi ngồi xuống
nhìn anh ăn.
Anh
trông như đói lắm rồi, vùi đầu vào ăn mì, ngay cả lông mi cũng bị hơi nóng bốc
lên làm cho ẩm ướt. Khi nhìn thấy quả trứng ốp lết dưới đáy bát, anh ngừng lại
một chút, sau đó say sưa ăn hết cả trứng và mì.
Khi cô
rửa bát, anh đứng sau vòng tay ôm eo cô. Mặt anh áp vào lưng cô, hơi thở nhẹ
nhàng ấm áp, như thể sợ cô giật mình hoảng hốt.
Tối đó,
anh không mở máy tính ra làm việc. Đôi mắt đen thẫm đa tình nhìn cô như buổi
tối của nhiều năm trước, hào hoa kiêu hãnh như một hoàng tử.
Đông
Tam cùng Chu Nam bước vào phòng tắm. Anh giúp cô cởi quần áo. Anh hôn lên từng
khoảng trống của da thịt với ánh mắt đắm đuối, dịu dàng say đắm, lưu luyến
không rời…
Đó là
lần làm tình cuối cuồng nhiệt nhất của họ. Hơi nước mờ mịt phủ kín hai bóng
người, nhưng không ngăn được những hơi thở dồn dập trong đó. Khi tất cả đã trở
lại yên tĩnh, cô ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông. Đầu anh vùi vào
khoảng trống trên vai cô. Dòng nước ấm áp len lỏi chảy qua, để lại một khoảng
lạnh lẽo đằng sau lưng họ.
Tuyệt
vời biết bao, họ lại mặn nồng như trước kia.
Đó là
đêm hạnh phúc của họ. Bát mì trứng đạm bạc, lần ân ái cuối cùng.
Anh bế
cô lên giường. Trong bóng tối mịt mù, anh hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng hỏi:
- Em sẽ
không yêu chàng hoàng tử nghèo phải không? Ngoài tình yêu ra, hắn ta chẳng có
gì cả. Những chuyện tình như thế mãi mãi chỉ là cổ tích thôi.
- Em
vẫn sẽ yêu.
- Vì em
là một cô bé ngốc.
Đúng
vậy, cô thật là ngốc nghếch. Cô có thể yêu chàng trai nghèo một cách vô điều
kiện, nhưng không hề hay biết chàng trai đó chưa bao giờ cam tâm chịu nghèo.
Khi sắp
chìm vào giấc ngủ, tiếng anh vẫn văng vẳng bên tai cô:
- Em
thật ngốc, sao lại chọn chàng hoàng tử nghèo như anh cơ chứ. Em có biết không
Tam Tam, anh vốn định mang đến cho em thứ tình yêu mà tất cả những người phụ nữ
trên thế gian đều mơ ước. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng đấy lại là một canh
bạc, được cái này mất cái kia. Rốt cuộc, anh vẫn chỉ