
quên bẵng nó trong chốn sâu thẳm của ký ức. Còn bây giờ, trong bầu
không khí tịch mịch này, chiếc hộp khoan khoái khoe mình trước mặt cô.
Đứng
thẫn thờ không biết là bao lâu, rốt cuộc Đông Tam ôm lấy chiếc hộp vào nhà bếp,
bật bếp ga, cho một mồi lửa vào những thứ ngổn ngang trong hộp, ngọn lửa nhanh
chóng thiêu rụi những tờ giấy cũ hoen ố, thiêu rụi quả cầu với những chiếc lông
sặc sỡ và cả những cuộn tiền lẻ một hào, hai hào. Phút chốc, khói đen bốc cuồn
cuộn trong bếp, Đông Tam ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa. Cô ngồi bó
gối nhìn trân trân vào đám tàn tro lơ lửng trước mặt, ý thức dần quay về góc
bếp. Cô đang làm gì thế này? Vội vã tìm cái gì đó để dập lửa, đến lúc Đông Tam
quay lại với chiếc chổi trong tay thì ngọn lửa hung dữ ban nãy giờ chỉ leo lét
cháy giữa đám tro xám xịt, thỉnh thoảng lóe lên rồi lại lịm tắt. Khói đã mỏng
dần đi, hơi nóng phả lên mặt cô mỗi lúc một thêm yếu ớt. Khuôn mặt khói hằn lên
dấu vết của hai hàng nước mắt, từng cơn sợ hãi dội vào gan phổi cô khiến cô cảm
thấy tỉnh táo lạ thường. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như mất hết sức lực, cây
chổi tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Cô đang
làm gì thế này?
Khi Chu
Nam về đến nhà, mọi thứ đã được cô quét dọn gọn gàng, nhưng mùi khét thì vẫn
nồng nặc trong căn phòng bé tin hin của họ. Lúc Chu Nam hỏi, cô thản nhiên như
không có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo định nướng gà nhưng không cẩn thận nên bị
cháy mất. Chu Nam cũng không nghi ngờ gì. Nhìn anh cắm cúi ăn cơm, tâm trạng cô
rối như tơ vò.
Ăn xong
cơm tối, chưa kịp nghỉ ngơi Chu Nam đã ngồi bên máy vi tính bắt đầu làm việc.
Đông Tam cảm thấy bất an trong lòng, cứ đi đi lại lại trong phòng. Có nhiều
điều cô muốn nói với anh, nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang chăm chú vào
màn hình máy tính ấy, cô lại không làm sao cất lời.
Chu Nam
không phát hiện ra sự bất thường của cô, anh di chuột mở chat room và kì cạch
gõ phím. Tò mò nhìn qua vai anh, Đông Tam trông thấy avatar là hình một cô gái
xinh xắn đeo kính, tóc ngắn, cười rất ngọt ngào.
-Đang
nói chuyện với ai thế anh? – Không kìm được, cô liền sán lại gần, Chu Nam nhanh
tay đóng cửa sổ chat, mở phần Word ra viết báo cáo.
-Đang
bàn chuyện với đồng nghiệp. Em không có việc gì để làm à? – Chu Nam cau mày
quay lại nhìn cô, má anh đỏ bừng.
Những
câu hỏi lởn vởn trong đầu khiến Đông Tam quyết định hỏi thẳng:
-Cô gái
đó xinh quá, đồng nghiệp của anh à?
-Ừ. -
Chu Nam tiếp tục vùi đầu vào những con số, gõ được một hồi, cảm giác như có ánh
mắt đang dội vào mình, anh ngẩng đầu hồ nghi – Gì thế?
Đông
Tam không trả lời. Cô đang định bỏ đi thì vừa kịp nhìn thấy Chu Nam mở cửa sổ
chat đó ra, nụ cười theo đó xuất hiện trên môi anh. Chưa bao giờ anh cười dịu
dàng như thế với cô. Không, hoặc có thể nói, đã rất lâu rồi anh không còn cười
như thế với cô. Có phải các bà vợ trên thế giới này đều gặp phải cảnh ngộ giống
hệt nhau hay không? Hai cái vé xem phim lại xuất hiện trong đầu cô, cảm giác bị
lừa dối, bị coi thường đột nhiên bám chặt lấy trái tim cô, làm nó không sao yên
ổn được nữa. Cô là người bị hại cơ mà, vì sao phải nhẫn nhịn cơ chứ?
Cô hít
một hơi thật sâu, quyết định hôm nay phải nói chuyện với anh cho ra nhẽ. Cô
quay người lại và gọi: “Chu Nam”.
Người
đàn ông trước mặt cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng ậm ừ một tiếng rồi thôi.
-Chúng
ta cần nói chuyện.
Người
đàn ông đó vẫn cắm cúi vào màn hình, một lúc lâu sau, anh mới trầm ngâm buông
ra một câu:
-Anh
đang bận chút…
-Chu
Nam!
Sự thờ
ơ của anh đã vượt quá ranh giới chịu đựng của cô. Tại sao cả ngày anh không
buồn liếc nhìn cô lấy một cái, nhưng lại có thể cười đùa vui vẻ với cô đồng
nghiệp trên mạng? Vì sao một ngày với hai mươi tư giờ dài dằng dặc như vậy mà
anh không thể dành lấy một phút cho cô? Đàn ông trên thế giới này không còn gì
nữa ngoài sự ích kỷ nữa sao?
Người
đàn ông bị âm lượng chói tai của cô làm cho giật mình, ánh mắt lúng túng của
anh như hàng nghìn mũi kim đâm vào trái tim cô. Khuôn mặt méo mó vì tức giận
cùng mai mắt đỏ quạch, ầng ậc nước khiến giọng nói của Đông Tam thêm nghẹn
ngào:
-Anh có
nói chuyện với tôi không? Hay là hồn anh đã bị đứa nào cướp đi rồi?
Chu Nam
đứng lên, mỉm cười đau khổ an ủi cô:
-Em sao
thế? Em muốn nói gì? Tam Tam, đừng gây chuyện nữa.
-Lúc
nào anh cũng nói tôi gây chuyện là sao? Anh khinh tôi vì tôi có một người cha
hám tiền vô nhân tính! Anh chê tôi tính tình kỳ quái nên không bao giờ dẫn tôi
đi gặp mọi người! Anh chê tôi không hiền thục không dịu dàng nên không bao giờ
thèm để mắt đến tôi! Anh chỉ giỏi ra ngoài tìm mấy con hồ ly tinh…
Nước
mắt rơi lã chã theo từng câu nói của cô. Dường như cô sắp không kìm chế được
nữa, những sợ hãi, những bất lực trong tim cô, ai có thể hiểu được chứ?
Sắc mặt
Chu Nam dần dần sầm xuống. Anh nhìn Đông Tam với vẻ lạ lùng, người con gái đã
đầu kề má ấp với anh hai năm nay mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, tóc tai rối
bù, có chút gì đó tàn nhẫn như thể họ đã trở mặt với nhau. Máu nóng bốc lên,
anh nói mà khôn