Disneyland 1972 Love the old s
Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321773

Bình chọn: 9.5.00/10/177 lượt.

u anh ấy đã không rời bỏ cô. Đừng phí công vô ích. Ngoài ra, với tư cách

là bạn gái của anh ấy, tôi phải nhắc nhở cô, hãy biết tự trọng, tránh xa anh ấy

ra.

Tách cà

phê đột ngột rơi khỏi tay Đông Tam, chất lỏng màu nâu đen nhanh chóng men theo

mép bàn chảy xuôi về phía đối diện. Khi Lợi Lợi hét lên một tiếng thất thanh

thì cà phê đã kịp dây ra phân nửa chiếc váy trắng của cô ta. Nhìn đối thủ luống

cuống cố lau sạch chiếc váy, Đông Tam đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện bằng

một giọng rất chân thành:

-Cảm ơn

tách cà phê của cô. Tôi còn có việc phải đi trước. Nói thật tôi rất không vui

khi gặp phải cô, cả Chu Nam cũng vậy, cho nên đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa.

Tạm biệt, hy vọng chúng ta không phải gặp nhau thêm lần nào nữa.

Lợi Lợi

ngẩng phắt đầu lên nhưng chỉ kịp nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Đông Tam. Nổi

hận cứ thế dâng tràn, cuối cùng Lợi Lợi tức tối đập bàn đứng lên. Sao cô cứ

phải hết lần này đến lần khác hạ mình để tiếp cận cô ta chứ? Ngoài cửa, Đông

Tam đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lẽ ra

Đông Tam định quay về luôn để tìm Chu Nam, nào ngờ mới đi được nửa đường, thầy

hướng dẫn đã gọi điện bảo cô đến trường có việc gấp. Thầy hướng dẫn của Đông

Tam ngày thường vốn vẫn luôn bận rộn với lịch giảng dạy dày đặc, nếu chỉ là

những chuyện linh tinh thì ông sẽ không bao giờ gọi cô. Thế nên vừa nhận được

điện thoại, Đông Tam xuống ngay trạm dừng xe kế tiếp, đổi sang chuyến xe bus

khác, tất ta tất tưởi mãi, rốt cuộc cũng có mặt ở trường sau gần một tiếng đồng

hồ ở ngoài đường.

Thầy

hướng dẫn đang ngồi đợi sẵn trong văn phòng, vừa thấy cô xuất hiện sau tấm cửa

kính trong suốt, ông liền mỉm cười, gật đầu chào. Đông Tam vội chào đáp lễ rồi

đứng khép nép một bên, lo lắng chờ thầy lên tiếng trước. Nhìn thấy dáng vẻ xưa

nay hiếm của cô học trò bướng bỉnh, ông bật cười:

-Tôi

gọi em đến vì có một cơ hội thực tập muốn giới thiệu cho em. Đúng là chả có mấy

khi tôi có cơ hội được hướng dẫn hai học viên trái ngược nhau như em và Chu Cẩm

Thời. Cẩm Thời thì có kinh nghiệm làm việc nhưng lại chểnh mảng trong học hành,

còn em, về mặt lý thuyết thì nắm rất vững nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế.

Cơ hội này rất hiếm, em phải tận dụng triệt để nhé.

Đông

Tam có vẻ bất ngờ vì sự ưu ái đột ngột của thầy. Đến tận khi rời khỏi văn

phòng, Đông Tam vẫn chưa hết bàng hoàng: Cuộc sống của cô có phải sẽ chuyển

sang một hướng khác? Thực tập cũng có lương, tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng

có thể diện hơn là những công việc partime lặt vặt, được như vậy bản thân cô

cũng dễ ăn dễ nói hơn với Chu Nam. Trước đây Đông Tam luôn cho rằng thầy hướng

dẫn chẳng có ý muốn giúp cô, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không đến mức đó. Cơ

hội thực tập này đúng là có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, bởi công ty mà

thầy nhắc đến được xếp vào loại hàng đầu trong cả nước. Tin tốt lành bất ngờ

đến khiến bao nhiêu nỗi bực dọc chồng chất trong lòng dường như cũng vơi đi rất

nhiều. Đang không biết phải cảm ơn thầy làm sao cho phải, thì tiếng còi hơi inh

ỏi khiến cô giật bắn cả mình. Hóa ra là do mãi nghĩ nên cô đã không đi đúng

vạch đường quy định, Đông Tam vội vàng nhảy sang một bên để tránh làn xe đang

chạy ầm ầm trên đường.

Cô đi

thêm một đoạn nữa thì phát hiện chiếc xe hơi màu xanh dừng ven đường nhìn rất

quen. Qua lớp cửa kính tối màu, Chu Cẩm Thời đang chăm chú quan sát khuôn mặt

cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Lúc nhận ra gã thì cũng không còn đường thoát

thân, Đông Tam đành ngượng ngùng lên tiếng chào, Chu Cẩm Thời đẩy cửa xe bước

xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới thủng thẳng nói:

-Nghĩ

gì mà như người mất hồn vậy. Tôi gọi cô phải đến mười lần mà cô chẳng hề để ý

đến. – Vắt chân khoanh tay đứng dựa vào cửa xe như một đại thiếu gia, cả người

gã toát lên vẻ nhàn nhã khó ưa. Mới có một ngày không gặp, thoắt một cái gã

biến thành còn mèo Ba Tư lười biếng rồi. Cô định phản pháo nhưng nghĩ một lúc

rồi chỉ khẽ mỉm cười mà không trả lời. Chu Cẩm Thời im bặt, ánh hoàng hôn dịu

dàng xuyên qua đám lá trải lên khắp người Đông Tam, soi rõ lớp lông tơ mịn màng

trên gương mặt cô. Ánh mắt vẫn cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng một chút ấm áp đầy hào

hứng len lỏi trong trái tim phong trần của gã. Đó là tâm trạng gì vậy? Trong

lòng hoang mang, nhưng ngoài mặt, gã vẫn điềm nhiên cười:

-Có cần

tôi đưa cô về không? Bây giờ đang là giờ cao điểm, hay là chúng ta đi ăn cái gì

đó rồi tôi đưa cô về. Tôi đang muốn đến Trung Quan Thôn giải quyết chút việc.

Đông

Tam uể oải luồn tay gỡ mấy sợi tóc rối bù, lắc đầu từ chối:

-Tôi tự

về cũng được, có xe đi thẳng đến tận nhà mà, hẹn gặp lại. – Cô vừa quay đầu

định đi, sực nhớ ra chuyện cái máy tính, liện vội vàng nói tiếp. – Tôi sẽ cố

gắng trả máy cho anh sớm nhất, cảm ơn anh nhiều. Tối qua tâm trạng tôi không

được tốt lắm, xin lỗi anh.

Chu Cẩm

Thời vẫn tựa người vào cửa xe, thái độ không vồn vã cũng không lạnh nhạt, đợi

cô đi được một quãng kha khá rồi mới chậm rãi cảm khái câu:

-Ờ, Lâm

Phong…

Cô gái

đi đằng trước bỗng nhiên kh