
ật trẻ trung,
lâu rồi tôi không mặc những trang phục như thế này nữa, đúng là già thật rồi.
Đông
Tam chỉ nhếch mép cười, không buồn đáp lại. Chu Nam thấy khó xử, vội lên tiếng:
-Đâu
có, em vẫn xinh đẹp như ngày xưa mà.
Chu Nam
vừa dứt lời, mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên. Đông Tam chỉ liếc xéo anh một
cái, rồi quay người đi về phía trước. Cô khoác tay Lợi Lợi, tươi cười hỏi:
-Lợi
Lợi, cô định ở lại Bắc Kinh bao lâu? Có dự định gì chưa?
Giống
như những lần chạm trán nhau trước đây, ai cũng có những toan tính của riêng
mình, nhưng vẫn cười nói vui vẻ như thường.
Lợi Lợi
hơi nghiêng đầu nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Gia
đình tôi có chút công việc cần sắp xếp, có lẽ tôi sẽ ở lại tương đối lâu. À,
bạn bè cô có ai cần tìm chỗ thực tập không? Tôi có thể sắp xếp giúp.
-Ừ, -
Đông Tam khẽ mỉm cười, - tốt nhất là không nên làm phiền cô. Tôi không thích
mắc nợ ai, nhất là cô. Giữa chúng ta không nên có bất cứ quan hệ gì.
Trong
phút chốc, gương mặt kiều diễm của Lợi Lợi thoắt đỏ bừng lên. Cô quay đầu liếc
nhìn Chu Nam. Anh đang cắm cúi đi đằng sau, hình như đang mãi nghĩ chuyện gì
đó. Những điều cô và Đông Tam nói, có thể anh nghe thấy hoặc cũng có thể là
không. Từ lần đầu tiên họ gặp lại nhau, thái độ thù địch của Đông Tam đối với
cô đã quá rõ ràng.
Lợi Lợi
còn đang thần người suy nghĩ thì Đông Tam lại tiếp tục đâm thêm nhát nữa vào
ngực cô:
-Đừng
nhìn nữa, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, cô còn muốn giành lấy ư?
Lợi Lợi
khựng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta gượng cười rồi luống cuống cáo
lỗi:
-Tôi
vào nhà vệ sinh một chút, xin lỗi nhé.
Đông
Tam vẫn rất nhã nhặn, cô nhìn xoáy vào tình địch của mình, lạnh lùng nói:
-Lợi
Lợi, sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần tôi đi cùng không?
Lợi Lợi
vội lắc đầu từ chối:
-Không
cần đâu, tôi ra ngay mà.
Đôi
giày cao gót màu bạc thời thượng của cô ta vẫn di chuyển rất điềm tĩnh. Đông
Tam khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn Lợi Lợi hòa mình với dòng người bước vào khu
thương mại cho đến khi mất hút, lúc ấy cô mới nghiến răng, dựa vào cửa tháo đôi
giày ra. Gót chân cô đã phồng rộp, đỏ ửng. Chu Nam bước lại gần cô, cúi xuống
xem xét một lúc rồi thở dài:
-Việc
gì em phải làm khổ bản thân như thế. Em cứ mặc như bình thường là đẹp mà.
Đông
Tam thản nhiên nhìn anh, trả lời:
-Em
muốn anh nhận ra rằng, chỉ cần em muốn em cũng sẽ hấp dẫn và quyến rũ không gì
cô ta. – Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của cô có chút gì đó gian xảo – Sao,
đau lòng rồi phải không?
Chu Nam
đang ngó nghiêng xung quanh xem có hiệu thuốc nào gần đó không, vừa bực mình
vừa buồn cười:
-Em
đừng có lúc nào cũng bới móc anh như thế. Anh biết em không yên tâm thả anh đi
ăn tối với cô ấy. Thời gian địa điểm anh đều báo cáo với em rồi, em cũng đừng
để anh phải thất vọng.
Đông
Tam thở dài, cô khom người ngồi xuống bậc thềm xoa xoa gót chân đang bị sung vù,
buột miệng văng tục:
-Chết
tiệt, anh an ủi bạn gái đang trong cơn tức giận như thế à?
Chu Nam
ghé mặt lại định hôn cô, nhưng lập tức bị cô đẩy ra. Anh liền cười đau khổ:
-Yên
tâm đi, đời này kiếp này anh là của em rồi. Chẳng ai cướp mất của em đâu.
Đông
Tam “hừm” một tiếng, không đếm xỉa gì đến Chu Nam nữa.
Bữa ăn
diễn ra hết sức gượng gạo. Ba người ai cũng có tâm sự riêng, nhưng không ai đủ
can đảm lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng ấy. Bất chợt, có tiếng người
vui vẻ gọi tên Lợi Lợi. Giọng nói nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu
rồi thì phải. Vừa ngẩng đầu lên, Đông Tam bắt gặp ngay nụ cười đầy ngạc nhiên
của Chu Cẩm Thời.
-Lợi
Lợi, sao em lại ở đây?
Đông
Tam vội cắm cúi nuốt một miếng cải, giả vờ không quen biết gì gã.
Lợi Lợi
đứng bật dậy, dáng vẻ vừa vui mừng vừa xúc động lên tiếng:
-Cẩm
Thời.
Đây
không đơn giản là cố nhân trùng phùng. Đông Tam tin chắc, nếu không có mặt cô
và Chu Nam thì họ nhất định sẽ ôm hôn nhau thắm thiết. Nhưng bây giờ họ chỉ gật
đầu bắt tay rồi Lợi Lợi mời gã cũng ngồi dùng bữa với họ.
Mà gã
dường như không thèm để ý đến ánh mắt gườm gườm của Đông Tam, ngồi xuống bàn
rất tự nhiên. Chu Nam chủ động bắt tay người đàn ông mới xuất hiện, vui vẻ tự
giới thiệu:
-Tôi là
Chu Nam, còn đây là bạn gái của tôi, anh cứ gọi cô ấy là Tam Tam.
Chu Cẩm
Thời đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng mắt lại hướng về phía cô đầy ý vị.
-Ồ, hóa
ra cô là Tam Tam.
Anh ta
cố tình kéo dài chữ “ồ” như thể vừa nhận ra một điều gì đó rất thú vị. Đông Tam
không nể nang gì nữa, ngẩng đầu lên lườm gã một cái, sao gã đàn ông này đáng
ghét thế không biết? Chẳng hiểu sao cô rất dị ứng với cái đầu đinh và thân hình
vạm vỡ của anh ta. Nếu một người đàn ông chỉ biết huênh hoang với đống cơ bắp
trên người thì liệu có phải anh ta vô vị đến mức chỉ biết chạy theo đám con gái
chẳng khác gì một con công đực xòe đuôi để thu hút con cái hay sao?
Hình
ảnh một Chu Cẩm Thời thoáng chút thất vọng khi cho cô mượn laptop vụt thoáng
qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cô cho vào dĩ vãng.
Chu Nam
khẽ kéo tay cô ra hiệu, giọng nói có chút trách cứ:
-Sao
lại ng