Polaroid
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 9.5.00/10/323 lượt.

cứ để cho cô trở thành người phụ nữ của anh, cô không

biết nên hình dung là người đàn ông này yêu thích cô hay là nên cảm thán sở thích đặc biệt của anh.

Lúc cô đi vào biệt thự nhỏ này thì

người giúp việc đang bưng thức ăn lên, xem ra là biết anh hôm nay sẽ

tới, mới chuẩn bị xong tất cả nhanh như vậy. Cô đã từng chú ý, ở đây

bình thường trừ người làm thêm giờ, hình như chỉ có một người giúp việc ở lại chỗ này, khi nào anh trở về thì có thêm một dì nấu cơm.

Anh

rõ ràng đã ăn cơm rồi, nhưng lúc này lại còn ngồi ở bên bàn cơm. Trình

Vũ Phỉ suy nghĩ một chút, đi tới, ngồi vào đối diện với anh, kim chủ

muốn ăn cơm, cô cũng nên cùng ăn mới đúng. Cô tự dưng nghĩ như vậy, lần

lượt ghê tởm mình, giống như được một loại khoái cảm muốn tự làm khổ

mình.

Lúc An Diệc Thành ăn cơm, không thích nói chuyện, cũng

không nhìn cô. Trình Vũ Phỉ thấy anh hoàn toàn không có dự định để ý

chính mình, hỏi thăm dì giúp việc có nấu cháo không, dì cũng ở đây một

thời gian, biết được cô cũng được coi như bà chủ ở nơi này, lập tức gật

đầu, đi phòng bếp vì cô bưng cháo ra ngoài.

Trình Vũ Phỉ nhìn

cháo còn bốc hơi nóng, lúc này mới dùng cái muỗng khuấy lên, từng miếng

từng miếng uống. Lúc nãy dạ dày bị ói đã trống không, sau khi có cháo

vào, có chút ấm áp, chính cô cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Cô ăn rất chậm, ăn được một nửa thì người đàn ông ngồi đối diện cũng đã

lên lầu, Trình Vũ Phỉ cũng thả lỏng căng thẳng xuống. Cô không thích ở

cùng anh, nhất là mặt đối mặt như vậy. Cô thà rằng anh vẫn sống trong ký ức của cô, cũng không cần anh dùng cách này xuất hiện trong cuộc sống

của cô, mà hình tượng của anh cũng sụp xuống như vậy.

Dù có ăn

chậm nữa, vẫn phải tới lúc ăn xong, cô cố ý kéo dài thời gian ăn cơm,

hơn nữa sau đó còn ngồi một lát, lúc này mới đi tới lầu hai. Xung quanh

biệt thự nhỏ này rất xinh đẹp và tĩnh mịch, phong cảnh tươi đẹp, không

gian lớn nhỏ cũng phù hợp với sở thích của cô, không đến nỗi lớn để

người ta cảm thấy trống trải, chỉ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vốn

là phù hợp sở thích của cô, nhưng trong lòng cô không thể có ấn tượng

tốt lên được.

Khi cô vào phòng thì vừa đúng lúc An Diệc Thành từ

trong phòng tắm đi ra, đối mặt với cô thì có vẻ mặt khác. Cô và anh cùng nhìn nhau không khoảng khắc ngắn ngủi, cô nghĩ anh khi đối mặt với Hạ

Tư Tư có vẻ mặt như thế hay không? Chắc không phải, chính cô cũng có thể tự trả lời cho mình.

Thân hình của anh không tệ, không có vận

động viên nam nào bắp thịt rắn chắc như vậy, mặc dù gầy, nhưng dưới quần áo tuyệt đối có thân hình, người cao thon, hiện tại cho dù tóc nhỏ

nước, cũng không có bất kỳ cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn làm cho

gương mặt tinh xảo càng rõ ràng hơn. Người đàn ông như anh, coi như trừ

tiền bạc ra, cũng sẽ có một đống lớn phụ nữ nhào đến, huống chi hôm nay

anh còn có tài sản to lớn, một người đàn ông như thế muốn phụ nữ nào

không được, vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình?

Trình Vũ Phỉ rất nhanh dời tầm mắt của mình đi, bước đến phòng tắm. Cô đã hai mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi còn có thể tưởng tượng người

đàn ông này có phải cũng sẽ yêu mình hay không, cô vô cùng hiểu bản chất của tình yêu nam nữ, anh mang cô tới đây chỉ có một mục đích duy nhất.

Mặc dù là suy đoán không tốt, nhưng trên thực tế thì chuyện đúng như vậy

mà, con người phải biết địa vị của mình, mới không bị thương.

Sau khi Trình Vũ Phỉ từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện anh chỉ mặc áo

choàng tắm đứng trên ban công hút thuốc. Mùa đông An Xuyên, không khí

luôn ẩm ướt và lạnh, rét lạnh vào trong xương cốt, làm thế nào cũng

không thoát khỏi tâm hồn lạnh lẽo được. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng đó,

trong lòng từ từ cảm thấy chua xót, coi như cô cho rằng bây giờ anh

không còn là người thiếu nên áo trắng trong lòng cô nữa, nhưng cô không

lừa được mình, khi cô nhìn bóng lưng đó, vẫn có thể làm cho nhịp tim của cô rồi loạn như cũ.

Giống như phảng phất ngày đó cô đi theo phía sau người thiếu niên đó, không biết vì sao lại đi theo anh, nhưng không kềm chế được muốn nhìn anh, cho dù chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn là

không kềm chế được nhìn. Cô ngu ngốc cỡ nào, còn có thể là lúc đang đi

học, cố ý đem theo một chiếc gương nhỏ, soi gương thành một đường cong,

đúng lúc có thể nhìn thấy anh ngồi một góc phía sau, từ gương quan sát

động tác của anh, coi như chỉ có như vậy, tim cô cũng có thể đập rộn

lên.

Cô hung ác bấm mình một cái, Trình Vũ Phỉ, cô thật là không có thuốc nào cứu được.

Giống như cảm thấy ánh mắt của cô, An Diệc Thành từ từ xoay người, tầm mắt

rơi trên mặt cô. Anh khẽ ném tàn thuốc, trực tiếp đi về phía cô, tới

trước mặt cô thì đứng lại, sử dụng bàn tay anh vừa rồi còn cầm điếu

thuốc tới mặt cô. Tay anh hoạt động ở trên mặt cô, làm cho cô tự dưng

cảm thấy nhột, giờ phút này cô nhìn không được cảm xúc trong mắt anh,

cũng không hiểu vì sao ánh mắt anh khi nhìn cô có sự hận thù.

Rốt cuộc anh cũng rút tay về, cúi đầu, hôn trên bờ môi của cô. Trong

miệng anh còn mang theo mùi thuốc lá như có như không, giống