
ừ lâu, nhóm người này chuyên đi bán thuốc giả lừa gạt người lớn tuổi, số người bị lừa đã lên tới mấy ngàn người.
Vụ án này cũng không được gọi là lớn, Trình Gia Đống cũng được xem là người không biết chuyện. Đầu tiên là sở cảnh sát nói
với Trình Vũ Phỉ không cần phải lo lắng, em trai của cô không có chuyện
gì. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới an tâm, Trình Gia Đống mới mười chín tuổi,
cuộc sống không thể có bất kỳ vết dơ nào.
Nhưng lần sau khi Trình Vũ Phỉ đến cảnh sát thì lời nói của cảnh sát lại thay đổi, cấp trên
truyền lời xuống, phải nghiêm túc xử lý vụ án này, bởi vì chuyện này xảy ra ở nhiều nơi, cho nên muốn đem chuyện này xử lí nghiêm túc. Lúc này
Trình Vũ Phỉ mới căng thẳng, nhưng vẫn không thể gặp được Trình Gia
Đống, không biết hoàn cảnh của cậu ở bên trong như thế nào.
Trình Vũ Phỉ không còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tiết Giai Nhu, hi
vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt nói một chút. Nhưng cô đợi mấy ngày,
cũng không có bất kỳ tin tức nào của Tiết Giai Nhu truyền đến, cô sốt
ruột, nhưng lại không muốn làm khó bạn tốt của mình.
Có một ngày
khi cô từ trong sở cảnh sát đi ra thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh
mình, người chủ xe mở cửa sổ, lấy mắt kính to đang đeo xuống, người đàn
ông trong xe nói "Muốn cứu em trai sao?"
Một lúc lâu, Trình Vũ
Phỉ cũng không thể thừa nhận, khi An Diệc Thành lấy mắt kính xuống thì
cô cho rằng trước mắt mình là ảo giác, giống như giấc mơ khi cô mười mấy tuổi, hoàng tử từ trên trời bay xuống, chỉ vì cứu mình.
Ý tưởng rất buồn cười, nhưng cô lại nhớ rất rõ. Trình Vũ Phỉ về đến
nơi thì bận rộn công việc, lúc rảnh rỗi thì nghe đồng nghiệp trêu chọc
nhau, "Thức dậy sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn bò, lương thì chỉ đủ mua
cải trắng", lời này hơi cường điệu, nhưng vẫn có điểm đúng, ừ, tiền
lương thấp. Trình Vũ Phỉ nghe lời nói này, ngược lại có cảm giác đúng,
giống như cô, tiền mướn phòng chuẩn bị tăng lên, bây giờ thức ăn cũng
lên giá, tiền lương một tháng trừ ra tiền phòng tiền điện tiền nước,
tiền lương còn lại không được bao nhiêu.
Ngược lại với cảm giác
chân thật này còn bởi vì cảm giác không chân thực đối với An Diệc Thành, cô biết rõ mình và An Diệc Thành dính líu với nhau là sự thật, hoặc nói là đang xảy ra, cũng không thấy người đàn ông đó, trong tiềm thức của
cô có một loại cảm giác, có lẽ chuyện xảy ra liên quan đến An Diệc
Thành, toàn bộ đều là ảo giác của cô.
Lí trí của cô không chấp nhận"Ảo giác" này, nhưng trong lòng, trái ngược với lí trí.
Sau này cô từng tìm hiểu về An Diệc Thành, làm sao anh có thể biết được em
trai cô đang ở cục cảnh sát. An Diệc Thành nói là, đúng lúc anh có
chuyện ở cục cảnh sát, vì vậy nhìn thấy, biết chuyện của cô, nhưng anh
cố tình không muốn giúp đỡ không công, muốn anh ra tay giúp đỡ thì anh
phải có lợi, mà hình như trên người cô lúc đó không có thứ gì làm cho
anh hứng thú, tiền bạc hay địa vị anh đều có, vì vậy anh cũng không muốn giúp.
Vì như vậy chỉ mình cô có lợi.
An Diệc Thành mới
vừa trở lại"Hoàng Thành", Nguyễn Ngộ Minh đã dùng ánh mắt bí ẩn dõi theo anh, chỉ là An Diệc Thành cũng không muốn tò mò về hành động kì quái
của người khác, trên mặt không có thái độ gì đi qua Nguyễn Ngộ Minh.
Nguyễn Ngộ Minh thấy anh Tư một chút cũng không để ý tới mình, vì vậy
bước tới cản An Diệc Thành lại, "Anh Tư, tối hôm qua anh đi đâu vậy?"
Nói xong còn cố ý ngửi mùi trên người An Diệc Thành, "Anh Tư mùi trên
người anh bây giờ với lúc trước không giống nhau, chẳng lẽ giống như mọi người nói, sau khi người đàn ông có phụ nữ, hơi thở trong cơ thể phát
ra cũng khác."
An Diệc Thành mặc kệ anh, "Lầu dưới công ty đang tuyển chó dẫn đường có hứng thú thì đi xem một chút đi."
Nguyễn Ngộ Minh đang muốn phản bác, lầu dưới "Hoàng Thành" làm gì có công ty
nào khác, chỉ là bịa chuyện, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nghĩ thông
suốt lời nói châm chọc của An Diệc Thành, hận nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này An Diệc Thành cũng đã đến văn phòng của An Trường Dạ, báo cáo
tình hình chuyến đi công tác này với Cố Trường Dạ, để cho Cố Trường Dạ
cho phương án giải quyết.
Nguyễn Ngộ Minh nhìn bóng lưng của An
Diệc Thành, hừ một tiếng, anh vẫn không tin, thật sự mình không hỏi được gì. Anh thừa nhận mình hơi buồn chán, nếu không sẽ không cược với Lão
Bát, anh có thể điều tra ra mẹ ruột của con trai An Diệc Thành, nếu như
anh tìm ra được, Lão Bát sẽ chuyển sân chơi bowling qua cho anh quản lý. Nguyễn Ngộ Minh khẳng định mình không tham tiền, chỉ muốn có được danh
tiếng này, phải cố gắng một chút, đây là vì danh dự.
Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh vẫn chờ An Diệc Thành ra ngoài, để tiếp tục cố gắng vì danh dự của mình.
Sau khi An Diệc Thành ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh vẫn còn ở đây,
cũng không thể không khâm phục tính kiên nhẫn của Lão Thất, chỉ là ánh
mắt của Lão Thất, không khỏi làm cho người ta hoảng loạn.
"Anh
Tư, buổi sáng hôm qua anh đã xuống máy bay, đến buổi tối vẫn không về
nhà, như vậy là không được rồi." Nguyễn Ngộ Minh quyết định sử dụng kế
sách uyển chuyển, "Anh Tư, đừng hiểu lầm, em không phả