
hân. Bây giờ trời đã tối mà bà ấy còn đến đây, chắc chắn lại có mưu mô gì đó hại Đông Nhi rồi.
- Minh Vũ, anh không đi sao?
- Đi chứ... - Minh Vũ nheo mắt nhìn Đông Nhi, cô đã đứng trước cửa
phòng đợi anh trong khi anh đang mê man suy nghĩ. Anh cũng đứng vội dậy, bước ra khỏi cửa phòng rồi đóng nó lại. Sau đó anh đưa mắt nhìn mông
lung đâu đó trong không khí, cất khuôn giọng trầm nói với Đông Nhi - Bà
ấy có nói gì thì em cũng đừng lên tiếng, chỉ cần đứng sau lưng anh là
được, biết chưa?
Đông Nhi cô nghe giống như là một lời răn đe
hơn là dặn dò, nhưng cũng gật đầu mấy cái. ''Minh Vũ... anh ấy đang dè
chừng mẹ mình sao?''. Trong lòng Đông Nhi lại dấy lên một thứ cảm xúc
khó tả. Vừa lo lắng, hồi hộp xen lẫn cả sợ sệt, nhưng cũng lại rất an
tâm khi có Minh Vũ.
- Có chuyện gì? - Minh Vũ bất cần cho một
tay vào túi quần, dáng vẻ ngạo mạn đứng trước mặt Đằng phu nhân. Anh
thật không hiểu nổi bà ấy muốn gì.
- Ngồi xuống đã nào! Con làm gì mà phải sốt sắng lên như thế? - Đằng phu nhân hớp ngụm trà, bà bắt
chéo chân cất cái giọng khàn khàn, đôi môi lại nở nụ cười quỷ quyệt -
Cha con nhờ ta sang đây nói với con rằng đang có đứa cần con ''xử lí''
bên nước ngoài!
- Chỉ có vậy thôi sao?... Tốt, xong rồi thì mời bà về giùm cho! - Thanh âm trong con người Minh Vũ trầm xuống, đôi mắt
hổ phách ánh lên nhìn Đằng phu nhân, bất chợt bắt gặp ánh mắt y hệt mình trong ấy.
- Khoan... Có thể cuộc ''xử lí'' này kéo dài vài
ngày. Ta muốn Đông Nhi sẽ sang ở bên nhà ta. Con cũng sẽ an tâm khi
không phải để vợ con bơ vơ lại một mình! - Vừa nói vừa nở nụ cười đắc
thắng trên đôi môi đỏ chóe, Đằng phu nhân hớp ngụm trà nóng chờ đợi câu
trả lời từ Minh Vũ.
- Không... không được!! - Đông Nhi bước
tới, buông hẳn cánh tay Minh Vũ mà lúc nãy cô còn nắm chặt lấy. Cô cất
giọng phản đối, chưa bao giờ cô gan dạ như bây giờ. Đằng phu nhân đang
cố chia cắt hai người ra hai phương để dễ bề khiến cho cô biến mất khỏi
nơi này - Minh Vũ, em....
Minh Vũ dang tay ôm lấy Đông Nhi, úp
mặt cô vào lòng ngực mình. Anh biết cô đang sợ hãi. Nhưng cũng không
phải là anh không biết mẹ anh đang muốn gì. Minh Vũ cắn chặt môi, đôi
lông mày đen nhíu lại vẻ khó chịu. Anh không thể không đi, nhưng còn
Đông Nhi thì sao? Mẹ anh sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử cô ấy.
Đằng lão gia ngày xưa cũng là một tên Mafia tài giỏi không kém gì Minh
Vũ bây giờ. Bởi thế Đằng phu nhân chẳng những không dám giết mà còn dễ
dàng là đằng khác.
Tại sao... cứ mỗi lần mẹ anh xuất hiện lại
gây ra rắc rối cho anh...? Bà ấy khôn ngoan, độc đoán. Chẳng phải Minh
Vũ anh được thừa hưởng các yếu tố đó từ chính mẹ mình hay sao.
Đêm ấy Minh Vũ không ngủ được. Cứ nằm trở người, trong khi Đông Nhi nằm
ngủ ngon lành bên cạnh anh. Ngày mai anh phải cất chuyến bay sang Anh
Quốc. Bên ấy có một tập đoàn lớn do mẹ anh quản lí và điều hành. Chỉ có
điều, anh đang phân vân không biết phải sao với Đông Nhi. Giá như....
không có ngày mai thì hay biết mấy.
....
Sáng, Đông
Nhi cô dậy sớm hơn mọi ngày, còn sớm hơn cả Minh Vũ. Không như mọi ngày, cô sẽ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bong to sụ ấm áp kia, để đến gần
trưa, cô mới thức dậy. Vì cô biết, hôm nay là ngày Minh Vũ sẽ bay sang
Anh Quốc. Cô đang lo sợ, liệu khi Minh Vũ đi rồi, cô có còn được an toàn cho đến khi Minh Vũ trở về.
Cô đang làm một công việc của một
''người vợ'' phải làm: sắp xếp đồ đạc cho Minh Vũ khi anh ra nước ngoài. Hoặc có thể, đây là lần cuối Đông Nhi có thể làm gì đó cho Minh Vũ. Cô
không khóc, cô biết Đằng phu nhân ghê gớm, xảo quyệt đến đâu. Có khóc
cũng chẳng thay đổi được gì.
Tiễn Minh Vũ ra đến tận cổng của
căn biệt thự. Đông Nhi đứng dựa vào cổng với các mặt buồn hiu, nhìn xem
các tên mặc áo đen xếp vali vào cốp xe. Cô thật sự không muốn phải xa
Minh Vũ. Nhưng chắc chắn cô phải nói, cô phải nói Minh Vũ nhất định phải bảo trọng.
- Đông Nhi.... - Minh Vũ từ khoảng sân rộng bước
tới. Vẫn cái vẻ bất cần, Minh Vũ vẫn giữ được phong thái điềm đạm trong
mọi tình huống. Đó là thứ anh đã học được từ cái thế giới Mafia đầy rẫy
những nguy hiểm.
Vừa lúc đó một chiếc BMW khác dừng trước cổng
nhà Minh Vũ. Từ trong xe, Đằng lão gia và phu nhân bước ra. Minh Vũ giật mình khi nhận ra nụ cười thấp thoáng trên môi Đằng phu nhân. Nụ cười
thỏa mãn, hài lòng và đắc chí. Đến đón Đông Nhi đây mà.
- Minh Vũ, con đi đi kẻo trễ. Ta đến đưa Đông Nhi về nhà! - Đằng lão gia cất tiếng. Lời nói lẫn hành động đều nghiêm nghị.
- Đông Nhi... sẽ chẳng cần đi đâu cả... - Trong khi Đằng lão gia cùng
phu nhân và Đông Nhi đang còn ngơ ngác không hiểu Minh Vũ đang nói gì,
anh bước đến chiếc BMW bóng loáng của mình rồi quay người lại, dang rộng cả hai cánh tay đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi - Đông Nhi, em
đã chuẩn bị đi cùng anh chưa?
- Minh Vũ...
- Chỉ cần em ở bên cạnh anh. Anh sẽ bảo vệ cho em! Nếu em tin tưởng
thì hãy theo anh, Đông Nhi!! - Minh Vũ vẫn còn dang cánh tay chờ đợi
Đông Nhi. Anh không biết đây là quyết định đúng hay sai, nhưng chỉ cần
Đông Nhi còn bên cạnh anh,