
một hai trăm tệ xem như tiền bồi thường. Đã từng có một y tá bị tát hai
cái bạt tai, một vị có chức sắc trong bệnh viện cầm phong bì hai trăm tệ đưa
tận tay cô ta, kết quả là bị cô y tá làm cho mất mặt ngay tại chỗ, “Tôi đưa anh
hai trăm tệ, tát anh hai cái bạt tai được chứ?” Sau đó, giải thưởng đó vẫn còn,
cũng chẳng còn ai để trao nữa.
Tô Nhất
Minh sầm mặt lại, “Không được. Bệnh viện em không đòi lại công bằng cho em thì
anh đòi…”
“Anh
muốn làm gì? Trả thù? Nhất Minh, như thế phạm pháp đấy.”
Tô Nhất
Minh hừ một tiếng, “Vậy em thôi việc đi.”
Trình
Vũ Phi ngớ người ra một lát, “Nhất Minh, anh chưa từng chịu oan ức trong công
việc sao? Không phải lần trước anh bị một gã đại lưu manh ăn hiếp ư? Anh có
nghĩ đến việc rút lui không?”
Tô Nhất
Minh im lặng. Muốn rút lui, không phải chưa từng nghĩ đến. Lăn lộn kiếm tiền
trong xã hội bây giờ thường phải tự dối lòng, a dua mịnh bợ, chỉ lừa thành
ngựa. Anh cảm thấy mình giống như một con cáo, giảo hoạt có thừa nhưng thực lực
lại không đủ. Biết rằng muốn làm ăn nhiều thịt nhất có thể thì phải cậy nhờ sức
mạnh của hổ. Hổ ở đây chính là ám chỉ nhưng quan chức lãnh đạo cao cấp của
doanh nghiệp quốc doanh. Anh mong bọn họ để anh kiếm chút lợi nhuận.
Nhưng
tính toán của mỗi con hổ khác nhau. Có con thì ôn hòa nghĩa khí, có con lại ra
vẻ ta đây. Rất nhiều lần anh phải móc một số tiền không nhỏ để vỗ béo mấy con
hổ đó, rượu thịt ê hề, chén chú chén anh say bí tỉ rồi to mồm nói với Tô Nhất
Minh, “Mẹ kiếp! Chú em thì thiếu gì tiền? Nhưng có tiền thì làm được gì đây?
Anh muốn chú em sang Đông chú em sao dám sang Tây, anh muốn chú em làm một bãi
chú em nào dám đánh rắm.”
Tô Nhất
Minh lúc đó cũng có uống một chút, nghe mà tức đến nỗi muốn tuyệt giao với hạng
người này ngay lập tức. Nhưng nhớ đến bác Mao khả kính thân thương, bèn nén
lại. Về nhà nghĩ tài sản hiện nay của mình, nếu bán đứt công ty, không làm ăn
gì nữa, ở nhà phè phỡn mấy đời cũng tiêu không hết, thật ra không cần phải nhịn
cục tức nghẹn họng đó, nhưng dù sao cũng đã nhịn rồi.
Thật
tội nghiệp.
Thở dài
đánh thượt, Tô Nhất Minh không còn gì để nói, nhưng đầy một bụng ấm ức. Đàn ông
ở ngoài kiếm tiền chuốc lấy oan ức thì thôi chẳng nói làm gì, đằng này người
phụ nữ của mình ở nhà mình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ra ngoài lại
bị người ta ăn hiếp. Ấm ức một hồi anh bèn xuống nước với Trình Vũ Phi, “Hay là
em xin nghỉ phép mấy hôm, ở nhà nghỉ ngơi.”
Ngày
hôm sau Tô Nhất Minh cũng không đi làm, ở nhà an ủi bác sĩ Trình tội nghiệp.
Bác sĩ cảm thấy anh chuyện bé xé ra to nhưng chẳng biết làm thế nào. Đến chiều,
trước sự kiên trì của Tô Nhất Minh, Trình Vũ Phi bị lôi ra khỏi nhà đi mua sắm,
mua được một sợi dây chuyền mặt hồng ngọc rất đẹp. Tô Nhất Minh định chấm sợ
dây chuyền mặt kim cương nhưng tiếc là bác sĩ quê mùa cho rằng kim cương trong
suốt, nhìn không nổi bật bằng hồng ngọc.
Trên
đường Tô Nhất Minh phát hiện mình không mang theo điện thoại, nhưng cũng chẳng
để tâm. Về đến nhà anh mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, đối tác lớn nhất của
anh, giám đốc Châu, gọi đến. Lần trước anh bị hắn ta chơi cho một vố, nhưng
nghĩ đến địa vị của lão ta, Tô Nhất Minh vẫn thành khẩn gọi lại cho lão.
Lão
Châu bớt chút thời gian đến thành phố của Tô Nhất Minh, một lần nữa mời anh đi
uống trà. Hổ đã mời ra, Tô Nhất Minh nào dám khước từ. Anh thật ra thích đặt
mối quan hệ hợp tác lâu dài hơn, không thích kiểu làm ăn ăn xổi ở thì. Cho nên
anh tự tin về lâu về dài lão Châu nhất định sẽ bị sự chân thành của mình làm
cho cảm động, trở thành đối tác ruột của anh, giống như lão Vương lúc trước
vậy.
Xe vừa
chạy đến trước cửa khách sạn của lão Châu thì Tô Nhất Minh nhận được điện thoại
của Vu Tuy Văn, một cuộc gọi bí ẩn. Vu Tuy Văn
hỏi trong điện, “Nhất Minh, giữa cậu với lão Châu không có xích mích gì chứ?”
Không
đợi Tô Nhất Minh trả lời anh ta nói tiếp, “Không có thì tốt.”
Nói rồi cúp điện thoại.
Tô Nhất
Minh cảnh giác dừng xe, gọi lại. Vu Tuy Văn lại không nhận điện thoại. Anh suy
nghĩ lời nói vừa rồi của Vu Tuy Văn, toát mồ hôi lạnh. Vu Tuy Văn là người rất
thông minh, đầu óc vô cùng minh mẫn, chắc chắn không thể vô duyên vô cớ gọi cho
mình một điện thoại chẳng đâu vào đâu như thế.
Tô Nhất
Minh đoán chắc chắn lão Châu đã xảy ra chuyện, hoặc sắp xảy ra chuyện rồi. Vu
Tuy văn vội vàng thông báo cho anh biết nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà
không thể nói rõ ràng.
Đã vào
hè, thời tiết oi nồng. Tô Nhất Minh ngồi trong xe lại toát mồ hôi lạnh. Lão
Châu chuyên gài bẫy người khác, anh đã từng lĩnh giáo. Anh tin lão Châu chắc chắn
cũng đã từng gài bẫy không ít người, có lẽ lần này bị rơi vào tay một gã lưu
manh bự hơn rồi.
Tô Nhất
Minh tiên lượng nguy hiểm đang rình rập mình, giữa anh và lão Châu chỉ có miếng
ngọc rởm đó. Miếng ngọc này, căn bản là chẳng thể luận
tội trước tòa. Anh thận trọng suy nghĩ hồi lâu, gọi mấy cuộc điện thoại, sắp
xếp đâu vào đó mọi việc. Rồi lại gọi điện thoại cho lão Châu, giả vờ nói mình
đột nhiên phát bệnh, không thế đến đượ