XtGem Forum catalog
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327750

Bình chọn: 8.5.00/10/775 lượt.

ệt giữa chủ nhà và người giúp việc. Tô Nhất Minh từ đó rút ra kết

luận, nhân viên và ông chủ mãi mãi không thể đứng ngang bằng nhau, vì trách

nhiệm không hề giống nhau.

Có lúc

Tô Nhất Minh hạ quyết tâm ăn tối ở ngoài, ăn ít một chút, về nhà sẽ không ăn

nữa. Ai ngờ bác sĩ nhà ta vừa nhìn thấy anh đã bê ngay một đĩa ốc thơm phưng

phức đặt trước mặt. Tô Nhất Minh nghĩ ốc ít thịt vì thế không nhiều calori, thế

là đau khổ thuyết phục mình không phụ tâm huyết của Trình Vũ Phi, mút chùn chụt

ăn hết tâm huyết của cô, còn ghi nhận nỗi vất vả của cô bằng cách chừa cho cô

con ốc béo ngậy nhất.

Tiếp

đến là cá nướng, cũng là món ăn có lợi cho sức khỏe, Tô Nhất Minh vừa ăn xong,

sau đó lại đến món sò điệp xào, có lợi cho sức khỏe, rau xanh, không thể thiếu

trong bữa ăn dinh dưỡng. Kết thúc, Tô Nhất Minh đang khệ nệ ôm chiếc bụng no nê

mãn nguyện chuẩn bị rời khỏi bàn ăn thì món tráng miệng thơm nức mũi lại buộc

anh phải ngồi lại vị trí cũ.

Tô Nhất

Minh giơ tay đầu hàng vô điều kiện. Anh rất thích ăn ngọt, mẹ anh chính là đầu

bếp làm món tráng miệng ngon nhất. Một người đàn ông thích ăn ngọt sẽ bị đồng

loại cười thối mũi nên anh rất kiềm chế khi ăn ở ngoài. Gần đây rất ít người

biết sở thích này của anh. Nhưng bác sĩ nhà ta lại không hổ danh là nhìn người

đoán bệnh, vô cùng mẫn cảm với điểm yếu của con người, nhanh chóng phát hiện ra

cái bí mật vô cùng bé nhỏ này của Tô Nhất Minh, thế là cứ dăm ba ngày cô lại

làm một món tráng miệng thơm ngon cho anh.

Tô Nhất

Minh đau khổ nhìn trân trân món tráng miệng ngọt ngào trên đĩa, đấu tranh tư

tưởng hồi lâu, quyết định thả đàn lần cuối cùng. Cùng

lắm ăn xong làm việc thâu đêm bù lại. Ai ngờ, Tô Nhất Minh ăn no rồi không biết

làm gì, bắt đầu trêu ghẹo Trình Vũ Phi, kết quả lửa tình bốc lên hừng hực, thô

bạo vồ lấy cô, cả tối hôm ấy chẳng rời khỏi giường. Ngày hôm sau tỉnh giấc thấy

bụng mình lại tích thêm một lớp mỡ dày.

Mấy lần

như thế Tô Nhất Minh đành tự làm tự chịu, lỡ phóng lao phải theo lao. Điều duy

nhất an ủi anh là so dọc so ngang thì thân hình anh vẫn tính đẹp trai phong độ.

So ngang chính là so với những người cùng lứa với anh, còn so dọc là so với già

trẻ lớn bé trong giới làm ăn của anh.

Trình

Vũ Phi luôn có thái độ dửng dưng với chuyện này, nhưng một lần lại nói với Tô

Nhất Minh: “Anh lớn nhanh thật đấy.”

Tô Nhất

Minh tưởng rằng cô đang khen mình về một phương diện nào đó, thế là tít mắt

cười với cô. Không ngờ Trình Vũ Phi nói tiếp: “Em đang nói đến vòng eo của anh

đấy.”

“…” Tô

Nhất Minh làm bộ dạng đau khổ không thiết sống.

Trình

Vũ Phi cười ngặt nghẽo: “Không sao. Em rất thích mào Garfield, luôn mong có

ngày được ôm chú mèo Garfield béo phì ngủ. Bây giờ… được mèo Garfield ôm ngủ

cũng là tuyệt.” Rồi thừa nước đục thả câu, véo véo chiếc bụng đầy mỡ của anh.

Tô Nhất

Minh thở dài, đành vậy. Dù sao người phụ nữ của mình thích là được rồi.

Nếu

cuộc sống cứ theo đà thuận lợi như thế có lẽ hình tượng đẹp trai của Tô Nhất

Minh sẽ bị hủy hoại không sớm thì muộn, quả thật quá êm đềm. Anh thậm chí bắt

đầu có ý nghĩ muốn bác sĩ Trình thôi việc ở nhà, chuyên tâm săn sóc quanh quẩn

bên anh.

Nhất là

một hôm Trình Vũ Phi về nhà anh phát hiện trên cổ cô có vết cào.

“Đây

là… cái gì vậy?” Anh giả vờ thờ ơ hỏi cô.

Trình

Vũ Phi nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, kể lể với anh những đối xử bất công

mà cô gặp phải.

Tối hôm

qua có một bệnh nhân chết đột ngột, hôm nay đi làm cô bị người nhà bệnh nhân

xúm lại bao vây. Bác sĩ Trình xui xẻo chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị mấy

người phụ nữ nhảy xổ vào cào cấu, cắn xé, chỉ đến khi âm thanh nhốn nhào bên

ngoài cất lên, “Nhầm người rồi.”, “Không phải cô ta.”, “Cái con bác sĩ đấy

không có ở đây” thì cô mới được buông tha.

Trình

Vũ Phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng chẳng đợi cô

có thời gian hiểu rõ sự tình nhóm người đó đã làm náo loạn ở phòng cấp cứu, đạp

phá tan tành dụng cụ khám bệnh, hòng không cho bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân.

Báo vệ

được điều đến, cảnh sát cũng được gọi đến. Đám người đó không sợ trời không sợ

đất cả gan chống cả người thì hành công vụ, xem ra bọ họ chẳng có chuyện gì là

không dám làm. Cuối cùng những người có chức trách trong bệnh viện mới chịu lộ

mặt đàm phán với bọn họ.

“Kết

quả thế nào?” Tô Nhất Minh không kìm được tức giận hỏi cô.

“Kết

quả thế nào thì em không biết. Có lẽ là bàn về mức bồi thường. Người nhà đồng ý

thì thôi còn nếu không thì sẽ kiện ra tòa.”

“Anh

hỏi là mấy người đánh em đó kết quả như thế nào.”

“Kết

quả gì chứ, cào có mấy đường, không chết cũng chẳng tàn phế, căn bản là chẳng

ai thèm để ý. Bây giờ trong bệnh viện mọi người chỉ tập trung vào việc làm sao

để giải quyết ổn thỏa chuyện này. Suy cho cùng nếu chuyện này truyền ra ngoài

sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của bệnh viện.”

“Vậy là

đánh khơi khơi vậy đó hả?”

Trình

Vũ Phi gượng cười, còn có thể như thế nào được nữa? Tất nhiên, cô có thể tự đề

cử giải tai họa từ trên trời rơi xuống của bệnh viện mà bị đánh có thể lĩnh

được